Người bản địa đã dừng xe chờ sẵn bên đường, thấy họ lên xe và xác nhận phía sau không còn ai đuổi theo liền lập tức đóng cửa, chiếc xe cũng nhanh chóng lao vút đi.
Vệ sĩ lấy hộp y tế ra, xử lý vết thương ở hai chân cho Vân Hạ.
Vân Hạ đau đến mức môi tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn cố chấp nhìn về phía Hứa Nặc – người đang tựa vào cửa sổ xe, không biết đang suy nghĩ gì.
Không chỉ vệ sĩ nhận ra, mà cậu cũng nhìn ra được Hứa Nặc có mối quan hệ không hề đơn giản với thiếu niên kia.
Trong lòng ghen tuông đến mức chua xót trào lên cổ họng, cậu muốn lớn tiếng chất vấn mối quan hệ giữa hai người, muốn nổi giận, nhưng khi thấy dáng vẻ lặng lẽ, thậm chí như thể không còn cả hơi thở của Hứa Nặc, mọi cảm xúc kịch liệt đều bị đè nén xuống.
Hứa Nặc thực sự có hơi khó chịu, nhưng cô vốn là người quen giấu kín cảm xúc tiêu cực. Biết rằng sự việc đã không thể thay đổi, cô nhanh chóng ép bản thân dồn sự chú ý vào chuyện khác.
“Thiếu gia, nếu chân đau thì cứ kêu lên.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT