“Đừng rời khỏi tầm mắt tôi, lại gần chút.”
Cứ như thể chỉ cần lơ là một cái là Hứa Nặc sẽ bị người ta bắt cóc mất, Vân Hạ thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang, xác nhận cô vẫn còn ở đó.
Hứa Nặc cũng rất phối hợp: “Biết rồi, thiếu gia.”
Nhìn Hứa Nặc ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Vân Hạ cực kỳ hài lòng.
Thật ra cái dáng vẻ ngoan ngoãn khi đứng trước mặt Nhị gia của cậu, đều là học từ Hứa Nặc mà ra.
Nhìn Vân Hạ từ một đứa con ngỗ nghịch dần dần biến thành một “bà mẹ già” lải nhải lo lắng từng chút một, Hứa Nặc thực ra cảm thấy có chút sốt ruột.
Ở chỗ này lâu quá, đôi khi cô cũng suýt quên mất mình đến đây để làm gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play