Ngay khoảnh khắc chiếc mặt nạ rơi xuống, đèn đường đúng lúc sáng lên, rọi rõ khuôn mặt cô dưới ánh sáng trắng lạnh.
Chiếu lên khuôn mặt đó lại là một lớp mặt nạ còn kinh hoàng hơn.
Cố Lộng Huyền: “……”
Dưới lớp mặt nạ, là một cái mặt trùm tất đen.
Mái tóc bị tất siết chặt dính bệt lên mặt Hứa Nặc, chỉ chừa ra một lỗ hở vừa đủ để thở ở vị trí mũi. Vùng mắt thì tóc ít hơn chút, nhưng vẫn chẳng nhìn rõ nổi.
“Ây da, cậu thấy mất rồi à~”
Hứa Nặc nhặt mặt nạ dưới đất lên, gài lại lên mặt, ngượng ngùng chọc nhẹ vào mũi, chọc một cái thì chiếc tất ở mũi liền lõm xuống, tạo thành một cái lỗ rõ mồn một.
Cố Lộng Huyền, người thà rằng chưa từng thấy gì: “……”
“Cô như này không ngộp à?”
Hứa Nặc vỗ vai hắn: “Tại tôi xấu quá, sợ dọa cậu nên mới phải vậy thôi.”
“Xấu đến mức nào?”
“Cỡ… giống hoa cúc đó.”
Cố Lộng Huyền: “……”
Câu này là tả thật, hay đang ẩn dụ đấy?
Xét đến thân phận của Cố Lộng Huyền, hai người lén lút tìm một quán nhỏ, gói tôm cay mang đi rồi rón rén trốn ra chỗ vắng người, ngồi xổm dưới đèn đường, ăn như mấy kẻ đang làm chuyện mờ ám.
Một bịch to tôm cay, quán còn hào phóng tặng kèm bao tay dùng một lần và hai chai nước.
Cố Lộng Huyền đến vỏ tôm còn chẳng biết bóc, phải để Hứa Nặc dạy hắn cách ăn sao cho nhanh và lấy được nguyên con thịt.
“Ngon không?”
Cậu thiếu niên gật đầu. Đôi môi nhạt màu bị cay đến sưng lên, cộng thêm bên má phải đỏ ửng do bị tát, trông thật thảm thương, nhưng tâm trạng lại tốt một cách bất ngờ, tốc độ ăn tôm chẳng mấy chốc đã bắt kịp Hứa Nặc.
Một trải nghiệm mới mẻ.
Hứa Nặc nhìn dáng vẻ hắn ăn đến toát cả mồ hôi, khóe môi khẽ nhếch lên.
【Dù không rõ chỉ số trị liệu phải thu thập thế nào, nhưng chỉ cần khiến cậu ấy vui là được rồi.】
Làm cậu ấm vui chẳng phải việc gì quá khó.
Dẫn hắn đi ăn hết mấy món vặt linh tinh, cho cậu ấm nếm thử cái gọi là “thế giới phàm tục”.
“Ngon ha? Ăn xong tôi đưa cậu về.”
Hứa Nặc lục lọi trong túi một lúc rồi lôi ra được một gói khăn giấy. Thấy Cố Lộng Huyền đang bận nhai chưa rảnh tay, cô dứt khoát đặt nguyên cả gói lên đùi hắn.
Động tác nhai của Cố Lộng Huyền chững lại một chút, ánh mắt bỗng tối đi, cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Tôi không muốn về nhà…”
Nhà thuê tuy rộng, trang trí cũng đẹp, nhưng trống trải lạ thường, không có lấy một âm thanh.
Về đến nhà rồi cũng chẳng có ai chờ đợi hắn.
Nghĩ đến đây, Cố Lộng Huyền bất giác ngẩng đầu nhìn Hứa Nặc — người rõ ràng lớn hơn hắn nhiều, không hiểu sao lại đối xử rất tốt với hắn, dịu dàng như một người chị. Người như vậy chắc hẳn phải có một mái nhà ấm áp lắm.
“Không muốn về thì đừng về.”
Đôi mắt Cố Lộng Huyền lập tức sáng lên.
“Thu dọn chút đi, tối nay theo tôi ngủ dưới gầm cầu.”
Cố Lộng Huyền: “……”
Hứa Nặc nhìn quanh nhận biết phương hướng, nghiêm túc phân tích:
“Lúc tới đây tôi có để ý rồi, phía kia có một cái cầu khá ổn, gầm cầu kín gió, chắc chắn chắn gió tốt. Có điều hôm nay lạnh lắm, chắc vừa chợp mắt là bị lạnh đến chết.”
Cố Lộng Huyền: “…… Còn cô, cô không về nhà sao?”
Hứa Nặc ngạc nhiên cúi đầu nhìn hắn một cái:
“Tôi là dân vô gia cư đấy, không nhìn ra à?”
“Nhưng mà—”
Nghe thấy có chuyển ngoặt, Cố Lộng Huyền âm thầm thở phào.
Chỉ thấy Hứa Nặc tháo mặt nạ xuống, để lộ cái đầu tròn trụi bị tất đen trùm chặt (vì còn phải ăn tôm nên ở chỗ miệng cô cố tình cắt một cái lỗ).
“Thỉnh thoảng tôi cũng đi cướp dạo để kiếm thêm ngoài giờ thôi mà.”
Cố Lộng Huyền: “……”
Cứ cảm thấy người này đang bắt nạt con nít.
Hệ thống: Đúng vậy, cô ấy đang cố tình trêu đùa cậu đấy.
Cuối cùng, Cố Lộng Huyền vẫn quay về nhà.
Đứng trước cửa căn hộ, Hứa Nặc nhìn hắn — khí sắc rõ ràng đã khá hơn nhiều — rồi nói:
“Đừng sợ.”
“Cùng lắm thì không lăn lộn trong cái giới giải trí nát này nữa. Đợi cậu về nhà, lật bài ra, lấy thân phận của mình dằn mặt bọn bắt nạt cậu là xong.”
Nếu đổi lại là người cứu rỗi khác, có lẽ sẽ cổ vũ Cố Lộng Huyền tiếp tục theo đuổi ước mơ, thậm chí còn toan tính thời điểm xuất hiện sao cho vừa đúng lúc hắn tổn thương nhất, thừa cơ chen vào, gom sạch điểm trị liệu.
Nhưng Hứa Nặc đầu óc hơi ngắn. Căn bản không nghĩ xa được như vậy.
Giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: mẹ nó chứ ước mơ với lý tưởng, giữ được cái mạng mới là quan trọng nhất!
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng có tưởng bố nghèo là dễ bắt nạt!”
“Với lại sau này cậu lớn rồi, có thể tự mở công ty giải trí, đầu tư làm phim, rồi tự mình làm nam chính luôn ấy chứ.”
Hứa Nặc nhìn hắn, cứ như đang nhìn thấy em trai mình, không nhịn được mà đưa tay xoa đầu hắn:
“Sống sót không cần dũng khí, cần tiền.”
Những rối ren và khổ sở chất chứa trong lòng bấy lâu, chỉ trong một nụ cười nhẹ của cô, đã như mây tan trời quang.
Cố Lộng Huyền mím môi, khẽ nở một nụ cười dè dặt.
“Ừm, tôi hiểu rồi.”
Tuy trong lòng vẫn còn khát vọng muốn cố chấp bám lấy giấc mơ, nhưng sau khi nghe lời Hứa Nặc, cảm giác căng thẳng cũng dần dịu đi.
Cố Lộng Huyền nhìn thì ngoan, nhưng thật ra rất bướng. Nếu không, khi nghe bố mẹ nói ra những lời kia, hắn đã chẳng dứt khoát rời nhà đi ngay không quay đầu lại.
Chỉ vừa mới có chút thành tựu, thì những đóa hoa tán dương và cả bùn đất chê bai đã lần lượt ập vào cuộc sống của hắn, như một trận bão tố dội xuống, khiến hắn trở tay không kịp, thậm chí từng có lúc mịt mờ chẳng thấy lối đi.
“Còn nữa…”
Hứa Nặc bước lên, khẽ thì thầm điều gì đó bên tai hắn.
Cố Lộng Huyền nhìn khuôn mặt heo phía trước đang hí hửng đầy hứng thú, chần chừ gật đầu:
“Ừm, tôi biết rồi.”
“Được rồi, chúc ngủ ngon.”
Cô vỗ vỗ vai hắn, tiện tay giúp hắn đóng cửa lại, rồi quay người rời đi.
【Đi thôi hệ thống, mình tìm đại cái gầm cầu nào đó ngủ tạm cũng được.】
Tắm rửa thay đồ xong, Cố Lộng Huyền vừa lau đầu vừa chợt nhớ ra một chuyện: Hắn hình như hoàn toàn chẳng biết gì về chị gái kia cả.
Nhưng cô ấy lại hiểu rõ hắn.
Trong khoảnh khắc, Cố Lộng Huyền suýt nữa hoài nghi, liệu Hứa Nặc có phải là người do bố mẹ hắn cử đến không?
Ánh mắt lướt qua gói khăn giấy đặt trên bàn, Cố Lộng Huyền vắt khăn lên cổ, với tay cầm lấy.
Dòng chữ nhỏ màu xám nhạt in sau gói giấy đập vào mắt hắn: Khăn giấy “Hồ Đại Dư” siêu mềm cho mông.
Tất nhiên, chuyện đó không quan trọng.
Quan trọng là—— Ngày sản xuất: 2024/2/2
…
Cùng lúc ấy, Hứa Nặc đang đứng bên cầu hóng gió một lát, chớp mắt một cái đã quay lại phòng ngủ của mình.
Ngồi xếp bằng trên giường, cô phát hiện quần áo mình đã đổi thành đồ ngủ, mặt nạ và tất trùm đầu cũng biến mất không dấu vết.
Cô nàng Hứa Nặc chăm chỉ lập tức bắt đầu tổng kết lại kinh nghiệm:
【Hệ thống ơi, cậu thấy hôm nay tôi làm thế nào?】
Hệ thống lập tức cung cấp giá trị tinh thần phản hồi:
【Làm tốt lắm, rất hiểu lòng người.】
Hứa Nặc cảm thấy đây là lời khen thật sự.
【Tôi cứ tưởng cô sẽ tìm cách giúp hắn ta giải quyết hết mọi chuyện, ai dè chỉ ăn mỗi bữa tôm cay với người ta.】
Mà tiền còn là của người ta trả nữa.
Hứa Nặc vắt chân chữ ngũ, thản nhiên đáp:
【Tôi chỉ có thể giúp hắn một đoạn đường, chứ không thể ở bên hắn cả đời được.】
【Nhưng cậu nhắc tôi mới nhớ, lần sau gặp lại nhớ nhắc tôi mời hắn ăn lẩu cay nhé.】
Ừm, hai người ăn cùng lắm hết 40 tệ, ăn quá là vượt ngân sách rồi.
Hệ thống không nhịn được lật trắng mắt:
【Mang theo cái tinh thần “tiết kiệm đến ác độc” của cô đi ngủ cho tôi nhờ!】
Một đêm không mộng mị.
…
“Sáng… sáng tốt lành ạ…”
Hứa Nặc lại quay về dáng vẻ rụt rè, nhỏ nhẹ chào vị quản gia đang đứng ở cửa.
Quản gia nghiêm túc chẳng buồn khách sáo, nói thẳng:
“Thiếu gia hôm nay sẽ đến công ty, nhiệm vụ của cô là theo sát phía sau, rót trà rót nước. Mấy thứ dạy hôm qua cô còn nhớ chứ?”
Thứ được dạy hôm qua, chính là loại trà Cố đại thiếu gia hay uống, cốc quen dùng, nhiệt độ nước và cách pha cụ thể.
Hứa Nặc trí nhớ rất tốt, khẽ gật đầu.
Quản gia đầy vẻ nghi ngờ, rõ ràng không tin, nhưng cũng không nói thêm gì.
Cố Lộng Huyền dù đi làm cũng không mặc vest chỉnh tề. Hắn thích mấy màu sáng, phong cách hơi hướng nghỉ dưỡng, trông chẳng giống đi họp mà như đang chuẩn bị ra quán uống trà chiều.
“Cô nhất định phải mặc xấu vậy sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của Cố đại thiếu khẽ cau mày khi thấy bộ đồ Hứa Nặc đang mặc.
Hứa Nặc thì cực kỳ thành thạo, vừa thấy hắn mở miệng liền lập tức nói liền một hơi:
“Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tha thứ cho tôi đi, xin lỗi.”
Lưu loát đến mức một hơi đọc xong không vấp.
Nghĩ đến việc mới hôm qua thôi, cậu thiếu niên non nớt này còn đang được mình dạy cách bóc vỏ tôm, mà giờ đã mang ánh mắt có chút gay gắt để đánh giá quần áo mình mặc, Hứa Nặc bất giác cảm thán:
【Haiz, lòng người cách nhau một cái “gò bồng đảo” mà thôi.】
Khi nào thì đàn ông mới có thể ngừng đánh giá ngoại hình của phụ nữ đây?
Hứa Nặc khẽ kéo mấy sợi râu trên chiếc mũ trong bộ đồ bọ phân của mình.
Lạnh lòng thật đấy.