Sau khi tắm rửa, Trình Hiểu nằm bẹp trên giường. Hầu hết vật dụng trên chiến hạm đều được chế tạo theo quy cách nghiêm ngặt, ngay cả chiếc giường cũng chỉ vừa đủ cho hai người trưởng thành nằm thoải mái. Cậu tự hỏi có nên cảm tạ sự chu đáo của đối phương vì đã cung cấp giường đôi không. Trình Hiểu híp mắt nhìn trần nhà trống rỗng, trong đầu lại nghĩ tới đứa con bé bỏng của mình. Bé con mới sinh chưa lâu, đến cả nói chuyện còn chưa biết, phỏng chừng Lẫm và Khí cũng sẽ vì chuyện này mà lo lắng... Cậu đúng là một ông bố vô trách nhiệm mà.
Lam bước ra từ phòng tắm, hơi nước bốc lên khiến gương mặt hắn trông nhu hòa hơn. Khóe mắt hắn vẫn còn hơi ươn ướt, vài sợi tóc dính trên cổ, bọt nước lăn dài theo đường nét rắn rỏi. Sau khi lau khô người, Lam cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn giữa hàng mày của Trình Hiểu. "Chẳng mấy chốc sẽ trở về," giọng nói trầm thấp của dị tộc vang lên, ánh mắt nhìn thẳng vào đáy mắt Trình Hiểu, nơi chất chứa những lo lắng chẳng thể che giấu.
Trình Hiểu cong khóe môi cười nhạt, có điều hơi miễn cưỡng. Lam tựa hồ khẽ thở dài: "Bảy ngày thôi." Thời gian này có quá ngắn không? Cậu có chút không dám tin. Mặc dù lý do khiếu nại rất đầy đủ, nhưng nhìn dáng vẻ của tên thanh niên kia, hiển nhiên không phải loại dễ đối phó. Dị tộc không giải thích thêm mà chỉ cúi xuống, nhẹ hôn lên gương mặt bạn lữ, rồi chậm rãi cởi bỏ quần áo của đối phương. Môi mỏng trượt dọc làn da ấm áp, từng dấu hôn lưu lại dọc theo đường đi.
Trình Hiểu lười biếng tựa vào cửa sổ, ánh mắt dừng trên mặt kính trong suốt như pha lê, nơi có vài vệt nước trắng mờ đọng lại. Nhìn mà thấy ngại. Cậu quay đầu, liếc mắt nhìn dị tộc đang nửa nằm trên giường, trông như một con báo săn vừa ăn no, lười biếng nhưng lại tràn đầy sức mạnh. Trình Hiểu nhìn chằm chằm lên trần nhà tứ giác, nghi hoặc dò xét xem có gắn camera theo dõi hay không.
Lam thấy bạn lữ nhà mình cứ mãi ngẩng đầu, chiếc cằm sắc nét hơi nâng lên, để lộ cần cổ trắng nõn phủ đầy dấu vết ái muội. Đôi mắt dị tộc tối lại, hắn chậm rãi đứng dậy, áp sát Trình Hiểu, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Nhìn gì thế?"
"...... Xem có ai xâm phạm quyền riêng tư hay không," Trình Hiểu trả lời gọn lỏn. Trước giờ cậu không quá để tâm, dù sao cũng chẳng ai rảnh mà theo dõi bọn họ. Nhưng nếu thật sự có camera giám sát, vậy thì đúng là quá đáng!
Lam lặng lẽ nhìn nhân loại vài giây, sau đó giơ tay chỉ về phía góc phòng – nơi có một đống linh kiện nằm lộn xộn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT