(edit dành riêng cho bạn đẹp Tuyet Lethingoc. Chúc t.y đọc truyện nào trúng gu truyện đó nha)
Ba ngày trôi qua thật nhanh, từng phút giây dường như biến mất, Trình Hiểu cảm thấy mình còn chưa chuẩn bị được nhiều cho ấu tể, chớp mắt đã đến ngày khởi hành. Táp và Lý Nhiên nghiêm túc tiếp nhận việc chăm sóc vật nhỏ, dù ấu tể nước mắt lưng tròng, đôi mắt ngập nước chăm chú nhìn Trình Hiểu, bàn tay bé xíu cố gắng ôm chặt lấy tay nhân loại như muốn bám theo. Cậu thở dài trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hồng hào của con, dỗ con ngủ rồi mới lặng lẽ rời đi. Nếu mọi việc thuận lợi, chuyến đi này sẽ không mất nhiều thời gian, chỉ khoảng mười tám ngày.
Có cò trắng đưa đi, thời gian di chuyển được rút ngắn đáng kể. Trình Hiểu nhẩm tính trong lòng: cuộc đàm phán ba ngày đã được sắp xếp theo lịch trình, đi và về mỗi lượt hết hai ngày, tổng cộng chỉ khoảng một tuần. Dù không muốn xa ấu tể vừa mới sinh, nhưng nếu lần chia xa này có thể tạo dựng một hoàn cảnh trưởng thành tốt nhất cho con trong tương lai, cậu cảm thấy rất đáng để thử một lần.
Bước tới sân đại điện, nhân viên phụ trách chuyến đi đã có mặt. Tề Quân từ xa đã nhìn thấy Trình Hiểu liền nhanh chóng chạy tới vỗ vai cậu: "Ấu tể thế nào rồi, chắc là không nỡ rời xa cậu đâu." Tề Quân dùng ánh mắt đầy lưu luyến nhìn qua, hắn nhớ rõ vật nhỏ mới sinh kia bám Trình Hiểu như sam. Nhân loại mỉm cười: "Không sao, nhanh chóng hoàn thành mọi việc, quay về sớm là được." Thư thể (giống cái) gật đầu, bọn họ cũng mang suy nghĩ tốc chiến tốc thắng mà đi. Sự việc càng kéo dài, khả năng xuất hiện tình huống ngoài ý muốn sẽ càng cao.
"Đại nhân, lập tức khởi hành thôi ạ." Dị tộc trung niên đứng bên cạnh thấp giọng nói với Lam. Anh khẽ gật đầu rồi đi tới trước mặt nhân loại, vươn tay ôm Trình Hiểu vào lòng, khoác cho cậu một chiếc áo choàng thật dày để giữ ấm, đảm bảo không có gió lạnh lọt vào. Sau đó, đàn chim bắt đầu cất cánh. Lưng chim rộng rãi, hai người ngồi cũng không hề chen chúc. Nhưng xem ra trước mắt, việc mỗi người cưỡi một chim bay đi là điều không thể. Để thuần hóa những loài chim dữ này cũng cần thời gian. Trình Hiểu chợt nhớ tới lần đơn độc bắt cá trước đó, dù sao thì cậu cũng chẳng phải nhân vật hào quang gì đó. Hiện tại có dị tộc cưỡi chim vẫn tốt hơn một chút.
Theo tiếng hiệu lệnh, đàn chim lớn vỗ đôi cánh khổng lồ, từng nhóm từng nhóm lao lên bầu trời. Khung cảnh thực sự rất hùng tráng. Trình Hiểu hơi nghiêng đầu, tiếng gió không ngừng gào thét bên tai, không khí ẩm ướt lạnh như băng ập thẳng vào người từ phía chính diện khiến người ta phải nheo mắt mới có thể miễn cưỡng nhìn được xung quanh. Bay ngay phía sau họ một chút là Tề Quân và tên tù binh dường như tên là xxxx, quý tộc của tộc người Uy Nhĩ.
Trên không trung, ánh mắt Trình Hiểu vô tình bắt gặp ánh mắt của người đàn ông ấy. Ánh mắt đối phương không cảm xúc, nhưng trong đó cũng không có ác ý gì, chỉ có sự tôn quý không gì che giấu được toát ra từ trong ra ngoài. Ít nhất thì Trình Hiểu thấy thế. Từ trước tới nay, khả năng nhìn người của cậu tương đối nhạy bén. Cũng không có cách nào khác, kỹ năng đầu tiên của lính đánh thuê chính là nhìn người để đảm bảo chắc chắn không làm sai danh sách nhiệm vụ của mình cho dù đối phương hao tâm tổn trí ngụy trang đến thế nào đi nữa. Cậu thu hồi tầm mắt rồi thầm nghĩ, thân phận của người này e rằng không đơn giản chỉ là một quý tộc cấp cao như lời Tề Quân nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT