Cố Ỷ làm ra vẻ nghiêm túc giả vờ giả vịt chỉ ra hai chỗ, An Tuyết nhìn qua giai điệu và lời bài hát một chút rồi liền cất giọng hát. Cố Ỷ sững lại, bởi vì An Tuyết hát thật sự rất hay.
Giọng cô ấy vốn dĩ đã dễ nghe, nhưng lúc hát lại dùng một chất giọng khác, với người ngoại đạo như Cố Ỷ nghe mà còn thấy giọng hát ấy còn hay hơn cả thầy giáo.
Ban đầu cô cứ tưởng là Lệ Nhân giúp đỡ gì đó, nhưng theo thông tin thu được thì Lệ Nhân hình như không có khả năng này, huống hồ giọng vịt đực như Lệ Nhân thì hát kiểu gì nổi? Đây là năng lực thật sự của An Tuyết.
Có lẽ An Tuyết đến tham gia chương trình tuyển chọn này không hoàn toàn là do Lệ Nhân xúi giục, mà chính bản thân cô ấy cũng muốn trở thành thần tượng.
Với chất giọng như thế này, đi thi mấy cuộc thi tài năng hay thi hát dành cho người thường đều không có vấn đề gì, thậm chí chắc chắn còn đánh bại được rất nhiều người. Nhưng ngoại hình lại khiến An Tuyết cực kỳ khổ sở, sự tự ti lớn đến mức cô không dám tin rằng mình có thể dựa vào giọng hát mà cạnh tranh với người khác.
Cố Ỷ cảm thán một hồi, thật lòng khen ngợi cô: "Cậu hát hay thật đấy."
Một sợi tóc rơi xuống từ bên trán An Tuyết, cô nhẹ nhàng vén tóc lên: "Cảm ơn, cái này đơn giản thôi, chỉ cần cậu chịu khó học một chút là có thể hát hay rồi!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT