Hai người các cô ôm nhau thân mật như chốn không người, đến mức khiến ông chú họ ở bên cạnh không nhịn được mà ho một tiếng. Dù ông không nhìn thấy, nhưng có hồn lực nên đương nhiên biết họ đang làm gì.
Đợi đến khi Cố Ỷ nhìn về phía mình, ông chú họ mới bắt đầu nói: "Bây giờ cháu đã ra khỏi ảo cảnh, vậy chắc cháu cũng biết sứ mệnh của mình rồi. Cháu nên làm theo lời tổ tiên đã dặn..."
Lời còn chưa nói hết, đã bị Cố Ỷ cắt ngang. Cô kéo Khương Tố Ngôn đứng dậy khỏi nền đá xanh lạnh lẽo, nhìn về phía ông chú họ rồi nói thẳng: "Ông chú, ông đừng nói nữa. Cháu hoàn toàn không hiểu tổ tiên nói gì."
Còn chưa kịp để ông chú lộ ra vẻ an ủi cảm động, Cố Ỷ đã nói tiếp: "Nhưng ông ấy nói là việc của ông ấy, có nghe hay không là chuyện của cháu. Ông ấy nói mà cháu nghe không thuận tai, thì chắc chắn cháu sẽ không làm theo. Mệnh mủng gì kệ nó, cháu chỉ muốn sống đầu bạc răng long với vợ cháu thôi. Chờ cháu chết rồi, cháu sẽ xuống âm phủ dọn dẹp lại cho đàng hoàng."
Sắc mặt ông chú họ có chút khó coi, nhưng Cố Ỷ vẫn chưa dừng lại. Cô tiếp tục nói huỵch toẹt ra: "Ông chú, ông bà nội cháu đều đã mất rồi. Họ là người nhà họ Cố, chắc chắn cũng biết tu luyện, cũng biết pháp thuật. Di sản họ để lại, theo lý thì đều phải là của cháu. Chìa khóa nhà cũ của cháu đâu? Ông đưa cháu đi, cháu muốn vào nhà xem thử."
Ông chú họ suýt nữa tức đến nghẹn thở, nhưng Cố Ỷ hoàn toàn không để tâm. Nếu không cho chìa khóa thì thôi, cô cũng không định nán lại chỗ này lâu hơn. Lỡ đâu khiến ông chú tức đến sinh chuyện thì phiền. Cô kéo Khương Tố Ngôn ra ngoài, cũng chẳng cần chìa khóa nữa, nhà cũ của cô, chẳng lẽ cô lại không biết đường vào?
Cửa viện chỉ khóa bằng một cái khóa treo, leo tường hay chui cửa sổ vào đều không cần chìa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play