Pháo hoa bắn xong, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn lên xe buýt trở về nhà.
Khác với lúc đi, chuyến về này xe buýt rất đông, đến mức cả Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đều không có chỗ ngồi. Cố Ỷ định bảo Khương Tố Ngôn chui vào trong bóng của mình, nhưng nhìn nàng một cái rồi lại không nói gì.
Làm người mà, phải có đầu có đuôi.
Cả ngày hôm nay Khương Tố Ngôn đã ngoan ngoãn giả làm người, đi theo bên cạnh mình, nếu lúc này bảo nàng chui lại vào trong bóng thì đúng là quá cặn bã. Cố Ỷ dắt Khương Tố Ngôn đứng vào một góc, chắn nàng ở bên trong.
Cũng không phải lo Khương Tố Ngôn lỡ tay không nắm được tay vịn mà lắc lư, dù sao chỉ cần nàng không muốn, thì dù là động đất cấp mười nàng cũng có thể đứng thẳng như một cái xác cứng đơ sau khi chết bảy ngày. Cô là sợ có người vô tình đụng trúng Khương Tố Ngôn, bị khí lạnh trên người nàng dọa đến phát bệnh. Cố Ỷ vẫn còn lo cho ông bố của đứa bé ở vòng xoay ngựa gỗ kia, sợ sẽ lại khiến ai đó bị ám ảnh thêm.
May mà lần này không xảy ra chuyện gì, đi qua mấy trạm, cuối cùng cũng có hai chỗ trống ở hàng ghế đôi phía sau, Cố Ỷ lập tức kéo Khương Tố Ngôn ngồi xuống.
Phố cổ ở khá xa, đợi xe buýt lắc lư mãi mới đến nơi, trên xe lúc này ngoài Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn thì chẳng còn hành khách nào khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play