Trên đường về, Cố Ỷ ngồi ở ghế sau xe của Trương Gia Hào. Không phải vì cô không biết phép lịch sự mà không ngồi ghế trước, mà là vì ngồi sau thì có thể ở cạnh Khương Tố Ngôn.
Xe vừa chạy được một lúc, Cố Ỷ liền hỏi Trương Gia Hào: "Anh có biết tòa nhà Kim Thần không?" Trương Gia Hào nhìn Cố Ỷ qua gương chiếu hậu, ngón tay gõ nhẹ lên bên cạnh vô lăng, trông như đang suy nghĩ. Một lúc sau anh mới trả lời: "Có chút ấn tượng, hồi trước lúc đang thi công thì xảy ra tai nạn, có người rơi từ trên cao xuống chết. Tòa nhà đó từ đó trở thành công trình dang dở, không ai nhận thầu tiếp. Sao thế?"
Cố Ỷ kể lại chuyện vừa nãy Lý Diễm Hồng nói, Trương Gia Hào bĩu môi: "Nếu cô định đến đó thì chẳng khác gì dê vào miệng cọp rồi đấy."
Cố Ỷ nhìn Khương Tố Ngôn bên cạnh, tay đặt lên mu bàn tay nàng, mỉm cười: "Vậy thì phải xem ai là dê mới được."
Cô không muốn chơi trò mưu mô thủ đoạn gì nữa. Trong tay cô hiện có cái "đùi vàng" to khỏe nhất rồi, so mưu kế thì có khi cô còn bị chơi chết, nhưng nếu đánh trực diện thì Cố Ỷ chẳng sợ ai.
Tuy nhiên, muốn vào tòa nhà Kim Thần thì phải chờ đến thứ Năm của tuần đầu tiên trong tháng, mà tháng Chín đã qua rồi, đành đợi sang tháng Mười. Chỉ không biết kỳ nghỉ Quốc Khánh thì đám người kia có nghỉ không thôi.
Trương Gia Hào vừa lái xe vừa kể chuyện lão đạo sĩ: "Cha mẹ của hai đứa nhỏ đó đã có manh mối rồi, họ vẫn đang tích cực tìm con, hoàn toàn không biết con mình đã chết. Dựa vào đầu mối mà hai đứa nhỏ cung cấp, đồng nghiệp trong thành phố còn lần ra được một đường dây buôn người. Sau này chúng tôi sẽ dẫn cha mẹ hai đứa đến tìm thi thể con mình, coi như giải tỏa được tâm nguyện."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT