Thẩm Lệnh Tự lười biếng nghiêng đầu hỏi vị giám đốc bên cạnh, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người đàn ông phía trước: “Kia là du thuyền mẫu mới của công ty các anh à?”
“Đúng vậy.”
“Người kia cũng là người của công ty các anh luôn?”
“Vâng, đúng vậy.”
Thẩm Lệnh Tự nhếch nhẹ khóe môi, tiếp lời:
“Tôi muốn người đàn ông đó làm thuyền trưởng cho tôi.” Cô dời mắt từ người đàn ông sang chiếc du thuyền. Chiếc du thuyền màu nâu sẫm trước mặt dài hơn những chiếc khác vài mét, vẻ ngoài sáng bóng trông rất ưng mắt.
“Tôi muốn thuê chiếc này,” cô nói với vị giám đốc đứng cạnh.
Vị giám đốc lộ rõ vẻ khó xử, không giống biểu cảm khi vừa chốt được một hợp đồng lớn chút nào.
Thẩm Lệnh Tự thấy vậy, hơi khó hiểu: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”
Giám đốc khẽ gật đầu với cô, giọng điệu vô cùng lễ phép: “Không có vấn đề gì ạ,” sau đó ông ta bước hai bước về phía du thuyền, “Chỉ là vừa rồi tôi nghe không rõ, cô muốn thuê ai làm thuyền trưởng?”
Một làn gió biển ẩm ướt pha chút nóng bức của cuối hè ập tới, thổi tung mái tóc dài đen nhánh của Thẩm Lệnh Tự. Vài sợi tóc con vướng víu quanh gọng kính râm, cô siết chặt chiếc áo choàng và một tay gỡ tóc.
Sau khi gỡ xong mớ tóc vướng víu, Thẩm Lệnh Tự giơ ngón tay chỉ vào người đàn ông chỉ cách mình chừng một mét, giọng hơi cao thêm mấy độ:
“Anh ta.”
Từ Chu Dã vừa buộc dây xong quay người lại đã thấy giám đốc công ty mình cau mày nhìn anh với ánh mắt đầy nghi hoặc, ngay sau đó một giọng nữ trong trẻo lọt vào tai anh. Anh thấy người phụ nữ đeo kính râm khẽ chỉ vào mình, rồi lại bỏ tay xuống.
Giám đốc nhận thấy ánh mắt của anh, liền chạy nhanh đến bên cạnh anh, dường như đang truyền đạt lại thông tin vừa rồi cho Từ Chu Dã.
Thẩm Lệnh Tự quan sát phản ứng của người đàn ông đối diện, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý, rồi tiến về phía cô.
Ánh nắng mặt trời trên đỉnh đầu đột nhiên bị che khuất quá nửa. Từ Chu Dã dừng lại cách Thẩm Lệnh Tự nửa mét. Người đàn ông trước mặt cao hơn cô tưởng tượng. Vài giọt nước biển chảy dài theo đường cong cơ bụng. Đôi mắt Thẩm Lệnh Tự không chút biểu cảm, nghiêm túc đánh giá người đàn ông trước mặt sau lớp kính râm.
Gương mặt người đàn ông mang vẻ lãnh đạm, xương lông mày hơi cao, đôi mắt hẹp dài, mắt hai mí lót. Ánh sáng tạo ra một vệt bóng mờ nhạt dưới hàng mi anh, còn nụ cười kia lại mang chút vẻ bất cần phóng khoáng.
Xuống chút nữa, chiếc quần đùi họa tiết đến đầu gối đang nhỏ nước, bắp chân cũng rất vạm vỡ. Đôi dép tông lê cho thấy anh thường xuyên vận động.
“Nghe nói cô muốn tôi làm… thuyền trưởng cho cô à?” Giọng người đàn ông không thô ráp như cô nghĩ, mà lại khá trầm ấm, khiến Thẩm Lệnh Tự liên tưởng đến tiếng suối lạnh chảy trên vách đá.