Đồng tử Bùi Úc Chi khẽ rung mạnh!

Anh còn phản ứng dữ dội hơn cả Hoắc Kiệu vừa rồi. Theo bản năng anh lùi về sau, nhưng nền đất bên hồ bơi vẫn còn ướt khi Hoắc Kiệu mới bước lên bờ, nước chảy loang ra, khiến anh trượt chân.

Bùi Úc Chi loạng choạng, chân không đứng vững, ngã ngửa ra sau. Đập vào mắt anh là gương mặt Hoắc Kiệu, tuấn tú vô cùng nhưng lại lạnh lùng, lộ rõ vẻ chán ghét.

Bùi Úc Chi: …

Một cơn giận bùng lên, anh chẳng kịp nghĩ ngợi gì, cánh tay dài vươn ra, vòng qua cổ Hoắc Kiệu kéo mạnh!

Hoắc Kiệu không kịp đề phòng, mặt cậu đập thẳng vào vai Bùi Úc Chi.

Lần này đến lượt Hoắc Kiệu biến sắc.

Mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt.

Chỉ nghe bùm một tiếng, hai thân hình cao lớn cùng nhau rơi thẳng xuống bể bơi.

Hai gã con trai, một cao một thấp — 1m88 và 1m83 — ngã cái tõm xuống nước, bắn lên một cột nước lớn, vừa khéo hất trúng mặt Bạch Hi đang đứng ngây ra.

Dưới làn nước, Hoắc Kiệu lập tức đẩy mạnh vai Bùi Úc Chi ra, rồi giơ chân đạp vào người anh. Lực cản của nước khiến Bùi Úc Chi không hề thấy đau, còn nhếch mép ra vẻ đắc ý. Hoắc Kiệu nhìn anh, ánh mắt càng thêm lạnh, hai chân đạp nước, thẳng người bơi đi.

Tiếng động dưới nước át hết lời, Hoắc Kiệu lại leo lên bờ, gương mặt cậu tối sầm như mây đen.

Phía sau, tiếng nước vang lên rào rào, giọng Bùi Úc Chi lười biếng:

“Ha, xin lỗi nhé.”

Bạch Hi mím môi, len lén liếc nhìn nét mặt Hoắc Kiệu rồi lại nhìn sang Bùi Úc Chi.

Ai ngờ Bùi Úc Chi còn hứng thú đứng nhìn Hoắc Kiệu trừng mắt, cứ như đang chờ cậu nổi điên.

Bạch Hi: …

Trong lòng Bạch Hi chợt thấy ngọt ngào xen lẫn sợ hãi. Bùi Úc Chi chắc chắn thích cậu lắm rồi? Trước mặt bao người mà dám trêu Hoắc Kiệu như thế.

Bạch Hi bối rối nhỏ giọng nói với Bùi Úc Chi:

“Em biết anh Bùi không cố ý… Mọi người không sao là được rồi, Hoắc Kiệu sẽ không để bụng đâu…”

Hoắc Kiệu vuốt mái tóc còn ướt, ánh mắt lạnh ngắt quay sang nhìn Bạch Hi.

Bạch Hi hoảng hồn, ánh mắt Hoắc Kiệu lúc này quá dọa người, khiến cậu ta lập tức nhận ra mình vừa lỡ lời.

Hoắc Kiệu là kiểu người lạnh nhạt đến vô tình. Bạch Hi ngoài cái danh “bạn trai Hoắc Kiệu” thì chỉ thỉnh thoảng moi được chút tiền, còn lại Hoắc Kiệu chẳng buồn quan tâm. Dù Bạch Hi có làm gì cậu không thích, cùng lắm Hoắc Kiệu cũng chỉ cau mày nói một câu: “Không liên quan đến tôi, đừng quản.”

Nhưng bây giờ, vẻ bực bội lộ rõ trên mặt Hoắc Kiệu, Bạch Hi chưa từng thấy.

“Cậu là ai? Ai cho phép cậu thay tôi nói là tôi không để ý?”

Quả nhiên, Bạch Hi sợ toát mồ hôi, chẳng dám hé miệng nữa.

Mọi ánh mắt xung quanh như bó đuốc đốt lên người Bạch Hi.

Bạch Hi lạnh sống lưng, mặt trắng bệch, môi run run, mấy lần định nói gì rồi lại thôi.

Bùi Úc Chi nhìn Bạch Hi đáng thương đến buồn cười, khẽ cười lạnh:

“Hoắc Kiệu, cậu làm khó Bạch Hi làm gì? Cậu ta là ai? Bạn trai cậu, đúng không? Nếu cậu định chia tay thì hay quá, tôi theo đuổi cậu ta!”

Anh vừa chọc giận Hoắc Kiệu một trận, giờ tâm trạng khá hơn, quay sang Bạch Hi, giọng lại dịu xuống:

“Đừng sợ, không phải lỗi của em.”

Hoắc Kiệu khẽ bật cười, ánh mắt tối sầm nhìn chằm chằm Bùi Úc Chi.

Anh từ dưới bể bơi trèo lên, người ướt sũng, nước chảy ròng ròng dưới chân. Mái tóc đen ngắn dính bệt trên trán, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia đắc ý, giống hệt lúc còn dưới nước.

Hoắc Kiệu nhìn anh, ánh mắt hơi lóe lên rồi cậu bước thẳng tới.

Bùi Úc Chi dựng thẳng lưng, siết chặt cơ bụng, tám múi rõ mồn một.

Anh nhướng mày, cười khẩy nhìn Hoắc Kiệu càng lúc càng gần:

“Nhìn cái gì?”

Bạch Hi cuống lên, không dám cản Hoắc Kiệu, chỉ dám thì thào:

“Hoắc Kiệu, đừng giận… Vừa rồi em nói sai, cậu đừng để ý…”

Chỉ thấy Hoắc Kiệu bỗng nở nụ cười. Bùi Úc Chi sững lại, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm nguy hiểm.

“Huề nhau.”
Hoắc Kiệu cười nhạt, bất ngờ vươn tay đẩy mạnh Bùi Úc Chi, rồi nhanh chóng lùi lại mấy bước.

Trên gương mặt Hoắc Kiệu thoáng qua nét giễu cợt. Bạch Hi ngơ ngác, không tin nổi, đứng chôn chân nhìn cậu.

【 Vốn định đá Bạch Hi sớm cho rảnh, giờ thì giữ lại còn hay hơn, để tên thiếu gia này còn nhảy dựng. 】

Bùm!

Bùi Úc Chi ù cả tai, chớp mắt mấy cái, còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy mình chìm dưới nước.

“Haa!”

Anh trồi lên thở hắt, mấy cậu nam sinh bên bờ cuống cuồng định kéo anh lên.

Bùi Úc Chi vừa lau nước trên mặt vừa trừng về phía cửa lớn, chỉ kịp nhìn thấy bóng Hoắc Kiệu biến mất sau cánh cửa.

Anh đập mạnh nước, nghiến răng:

“Đệt, Hoắc Kiệu! Tôi không để yên cho cậu đâu!”


Tin hai người đàn ông vì một cậu trai mà xô nhau xuống hồ bơi nhanh chóng lan khắp Kế Viện.

Cảnh tượng này còn gay cấn hơn mấy bộ phim cẩu huyết trên TV.

Bùi Úc Chi lúc này đã quên sạch chuyện ban đầu anh xuống hồ bơi chỉ để so dáng với Hoắc Kiệu.

Mặc dù lần đầu anh cố tình kéo Hoắc Kiệu xuống nước, nhưng lần hai bị đẩy rớt vẫn làm anh giận điên người.

Có điều anh cũng chẳng đến mức lôi Hoắc Kiệu ra mà gây sự trực tiếp.

Muốn giữ thể diện thì đành tự hờn dỗi một vòng.

May mà dạo này mỗi ngày anh còn tán gẫu với Bạch Hi, nếu không thì ức chết mất.

Thế giới này, chuyên ngành Bùi Úc Chi học vẫn giống kiếp trước.

Tiếp xúc không khó, thường thì trôi qua nhanh đến cuối tuần.

Anh còn đang nghĩ có nên rủ Bạch Hi cuối tuần đi đâu chơi, để “vô tình” gặp mặt không…

Điện thoại đổ chuông — Thành Quân gọi.

“Bùi thiếu, tối đến ‘Thượng’ uống vài ly? Tạ thiếu về nước, ghé qua Ma Đô, ở bên kia chơi mấy ngày rồi, giờ mới rảnh tụ tập.”

Tạ thiếu — Tạ Cẩn Xuyên.

Nam chính thế giới này.

Con riêng của gia chủ Hoắc gia ở Ma Đô. Sau khi người thừa kế chính thức của Hoắc gia qua đời ngoài ý muốn, cậu ta được chọn để kế thừa toàn bộ sản nghiệp Hoắc gia.

Bùi Úc Chi mặt hơi lạnh đi:

“Mấy giờ?”

“Tám rưỡi. Bùi thiếu, chai rượu lần trước anh gửi tôi giữ, tôi mang ra uống được không?”

“Tùy.”

Anh cúp máy, khẽ cười khẩy.

Cái thân phận công cụ của anh rốt cuộc cũng phải trở về quỹ đạo cốt truyện.

Tài xế nhà Bùi đã chờ sẵn ở cổng Tây Đại học Đông Tô từ năm giờ chiều. Cuối tuần sinh viên địa phương về nhà, bãi đỗ xe xếp kín.

Chiếc Rolls-Royce dán film xanh ngọc sáng choang nổi bật giữa đám xe. Tài xế vẫy tay chào anh.

Bùi Úc Chi nhìn màu xanh ngọc chói mắt, khẽ nhắm mắt thở dài.

Mấy ngày sau khi xuyên tới đây, anh thua trò cá cược với đám bạn, bị phạt đổi xe cho bố Bùi thành cái màu xanh ngọc này.

Hôm đó anh ngồi chọn cả buổi, giữa một đống màu sặc sỡ thì đành cắn răng chọn xanh ngọc.

Chưa hết, còn bị phạt: một tháng gần nhất anh phải tự lái xe này ra vào trường.

Kết quả, anh thành thổ thiếu gia hot trend trước cổng trường.

Anh vô cảm đi về phía chiếc Rolls-Royce xanh ngọc.

“Thiếu gia!”
Tài xế ở cửa xe cười tươi, cúi đầu chào anh.

Bỗng, một giọng cười khẩy đầy mỉa mai vang lên.

“Hừ.”

Bùi Úc Chi sững lại, quay phắt đầu — trước mặt anh, chiếc Phantom bạc đen dừng song song. Hoắc Kiệu từ bên xe đi ngang qua anh, thản nhiên ngồi vào trong.

Anh mím môi, cảm giác ngón chân bấu chặt sàn xe như muốn đào ra cái hố chôn mình.

Đệt, sao lại xui xẻo thế này? Bị Hoắc Kiệu bắt gặp đúng lúc anh lái cái xe màu chói mắt này!

Không cần đoán, cậu ta chắc chắn trong lòng đang chửi anh thổ nhưỡng, quê mùa.

Khốn kiếp!

Anh chỉ nghe được những câu Hoắc Kiệu chế nhạo như này sao?

Không thể nghe thử câu nào hữu ích hơn à?
Ví dụ như… mật khẩu điện thoại là gì, hay rốt cuộc có phải “trên” hay không, kiên trì được mấy phút chẳng hạn?
Ít nhất để anh cười một phát chứ!

A!

【 Xe dán xanh ngọc nhìn cũng đẹp đấy, hiếm khi tên thiếu gia này có mắt thẩm mỹ không phèn. 】

Bùi Úc Chi: ??

… Anh điếc rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play