"Tiền đạo hữu chờ một chút, giao dịch này lớn quá, ta không quyết định được, ta sẽ gọi Lam di đến, nàng là chưởng quỹ Bách Thảo trai của chúng ta, giao dịch lớn như vậy, nhất định phải do nàng tự mình gật đầu mới được."
Thạch Việt nghe vậy, suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Thấy thế, thiếu nữ váy xanh đứng dậy đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu, một mỹ phụ trung niên dáng người đầy đặn bước vào, thiếu nữ áo lam theo sát phía sau, trên tay bưng một khay tròn, trên đó đặt một bộ ấm trà tinh xảo và hai chén trà.
Mỹ phụ trung niên nhìn lướt qua những hộp gỗ chất đống như núi dưới đất, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Tiểu hữu họ Tiền, thiếp thân là Lam Kiều, chưởng quỹ Bách Thảo trai." Mỹ phụ trung niên mỉm cười với Thạch Việt, tự giới thiệu.
"Lam tiền bối khách khí." Thạch Việt thấy mỹ phụ trung niên thì lập tức đứng lên, vẻ mặt vô cùng cung kính, không khác, mỹ phụ trung niên là một tu sĩ Trúc Cơ.
"Không có gì khách khí, bất kể là ai, nếu đã muốn bán nhiều linh dược như vậy cho Bách Thảo trai của chúng ta, đều đáng để thiếp thân đối đãi như vậy." Mỹ phụ trung niên lắc đầu, tươi cười nói.
Thạch Việt nghe vậy thì khẽ gật đầu, nhưng vẫn không dám ngồi xuống.
"Thanh Thanh, làm phiền con tự mình kiểm tra lại một chút xem có bao nhiêu gốc linh dược, niên đại bao nhiêu, chủng loại gì, kiểm kê xong rồi báo lại cho ta biết." Mỹ phụ trung niên phân phó với thiếu nữ váy xanh.
"Dạ, Lam di." Thiếu nữ váy xanh lên tiếng, đặt khay lên bàn rồi bắt đầu kiểm kê số linh dược.
"Tiền tiểu hữu, đây là trà vân vụ, hương vị rất ngon, mời dùng thử một chút." Mỹ phụ trung niên cầm ấm trà lên, rót cho Thạch Việt một chén trà thơm.
Thấy vậy, Thạch Việt lộ vẻ khó xử.
Nói thật, hắn không muốn uống chén trà này, nhưng mỹ phụ trung niên lại là tu sĩ Trúc Cơ, hắn không dám đắc tội.
"Tiền tiểu hữu, sao ngươi không uống? Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ ta bỏ độc vào trong?" Mỹ phụ trung niên thấy thế thì nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui.
"Tiền bối thứ tội, trước khi đi sư phụ đã dặn dò, không được uống trà người khác rót, cũng không được ăn đồ người khác cho." Thạch Việt nghe vậy thì trong lòng run lên, cố gắng nói ra.
"Sư phụ?" Mỹ phụ trung niên nghe vậy thì nhíu mày, cẩn thận quan sát Thạch Việt một chút rồi mở miệng hỏi: "Không biết sư phụ của Tiền tiểu hữu là ai? Có thể nói cho ta biết được không, biết đâu ta quen biết?"
"Sư phụ đã dặn, không được tiết lộ danh hiệu của lão nhân gia, tránh bị cừu gia tìm tới cửa, sư phụ lão nhân gia chỉ bảo ta đến Bách Thảo trai bán linh dược mà thôi, vì nói Bách Thảo trai uy tín tốt nên tin tưởng." Thạch Việt lắc đầu, vẻ mặt thành thật nói.
"Đã như vậy, thì thôi vậy." Mỹ phụ trung niên nghe vậy thì gật nhẹ đầu, coi như chấp nhận lời Thạch Việt nói.
Theo nàng thấy, Thạch Việt không giống người nói dối, một tu sĩ luyện khí tầng bốn thì căn bản không thể nào có nổi hơn ngàn gốc linh dược, nhưng nếu là đệ tử Trúc Cơ kỳ thì lại khác.
Có lẽ sư phụ của đối phương có việc không thể đi được, nên vì tin tưởng Bách Thảo trai nên mới bảo đệ tử của mình đến Bách Thảo trai bán linh dược.
Mỹ phụ trung niên âm thầm quyết tâm, nhất định phải kéo cho được vị quý khách này, người bán một lúc hơn ngàn gốc linh dược linh thảo, sao có thể xem thường được.
"Lam di, con kiểm kê xong rồi, tổng cộng có sáu loại linh dược, đều đã trưởng thành, có thể làm thuốc, Ngưng Yên Thảo bảy trăm ba mươi hai gốc, Khiên Ngưu thảo một trăm ba mươi mốt gốc, Vọng Nguyệt hoa một trăm bốn mươi gốc, Phượng Vĩ Thảo một trăm mười bốn gốc, Ngũ Diệp Thảo một trăm năm mươi mốt gốc, Hoàng La Tham một trăm ba mươi lăm gốc, dựa theo giá trước đó con nói với Tiền đạo hữu, tổng cộng một vạn bảy ngàn sáu trăm năm mươi lăm khối linh thạch." Thiếu nữ váy xanh đến trước mặt mỹ phụ trung niên, nói rõ từng chữ.
Thạch Việt nghe giá một vạn bảy ngàn sáu trăm năm mươi lăm thì vẻ mặt kinh ngạc.
Thật ra thì Thạch Việt biết có thể bán được hơn vạn linh thạch, nhưng khi nghe được thiếu nữ váy xanh báo giá thì vẻ mặt hắn vẫn không nhịn được mà lộ ra sự kinh ngạc.
"Ừm, Tiền đạo hữu, cậu tính lại xem, giá này có đúng không?" Mỹ phụ trung niên gật đầu nhẹ, hỏi Thạch Việt.
Thạch Việt lộ vẻ đang suy tư, trầm ngâm một lát rồi mới nói: "Liễu tiên tử, lúc trước ta cho cô sáu cây linh dược, có tính vào không?"
"Đã tính rồi." Thiếu nữ váy xanh gật đầu nói.
"Vậy thì không có vấn đề, mời Lam tiền bối đưa linh thạch cho vãn bối, để vãn bối mang về giao nộp." Thạch Việt không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Mỹ phụ trung niên tháo một túi trữ vật bên hông, vung nhẹ lên mặt bàn, một đống lớn linh thạch trung phẩm liền xuất hiện.
Mỹ phụ trung niên đếm một trăm bảy mươi bảy khối linh thạch trung phẩm rồi đưa cho Thạch Việt.
Thạch Việt nhận một trăm bảy mươi bảy khối linh thạch trung phẩm, từ trong túi trữ vật lấy ra bốn mươi lăm khối linh thạch hạ phẩm rồi đưa tới.
"Tiền tiểu hữu, bốn mươi lăm khối linh thạch kia cậu cứ giữ lấy đi! Khối linh thạch trung phẩm này cũng cho cậu luôn." Mỹ phụ trung niên xua tay ngăn Thạch Việt lại, đồng thời đưa cho hắn một khối linh thạch trung phẩm.
"Lam tiền bối, đây là……" Thạch Việt thấy thế thì hơi sững sờ, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
"Một trăm bốn mươi khối linh thạch này coi như là khen thưởng cho cậu, cũng là chút tâm ý của Bách Thảo trai chúng ta, hy vọng sau này nếu Tiền tiểu hữu có bán linh dược thì nhất định phải ưu tiên cân nhắc Bách Thảo trai." Mỹ phụ trung niên tươi cười nói.
"Linh dược bán cho ai, việc này do sư phụ vãn bối quyết định." Thạch Việt nghe vậy thì bừng tỉnh, nhưng sau đó lại nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt khó xử nói.
"Đương nhiên, thiếp thân chỉ hy vọng Tiền tiểu hữu nói giúp cho Bách Thảo trai chúng ta vài lời tốt đẹp với lệnh sư là được." Mỹ phụ trung niên gật đầu nói.
"Vậy được! Vãn bối xin nhận việc này, vãn bối còn phải trở về phục mệnh, xin cáo từ." Thạch Việt gật đầu đồng ý, nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
"Lam di, sư phụ của người này là ai vậy! Mà lại có nhiều linh dược để bán như vậy." Thiếu nữ váy xanh tò mò hỏi.
"Ta cũng không biết, lần sau người này lại đến Bách Thảo trai của chúng ta, nhất định phải dùng lễ nghi tiếp đãi quý khách, tuyệt đối không được chậm trễ." Mỹ phụ trung niên lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị dặn dò.
"Đã biết ạ." Thiếu nữ váy xanh đáp lời.
Ra khỏi Bách Thảo trai, Thạch Việt cũng không lập tức rời khỏi Thái Hư cốc, trên người bỗng dưng có thêm hơn vạn linh thạch, sau khi trong lòng phấn khởi thì hắn cũng có chút kinh sợ.
Một vạn bảy ngàn linh thạch, đây đúng là một số tiền lớn, nếu để người khác biết trên người hắn có mang theo một vạn bảy ngàn linh thạch thì e rằng tu sĩ Trúc Cơ cũng sẽ nảy lòng tham.
Thạch Việt đi lòng vòng mấy lượt, sau khi phát hiện không có ai theo dõi thì đi vào một tửu điếm.
Một khắc sau, khi hắn từ khách sạn bước ra thì đã biến thành một nam tử mặt tròn dáng người mập lùn.
Hắn đi dạo một chút trên đường rồi đi vào một trà lâu, đến khi hắn ra khỏi trà lâu thì đã biến thành một thanh niên áo lam dáng người cao gầy.
Cứ như vậy, Thạch Việt liên tục thay đổi nhiều lần dung mạo, liên tục xác nhận không có ai theo dõi thì lúc này mới rời khỏi Thái Hư cốc, ngự khí bay về phía Thái Hư tông.