"Được rồi, cứ nói đi! Rốt cuộc làm thế nào để chữa bệnh hắc hóa?" Thạch Việt cẩn thận suy nghĩ, mở miệng đồng ý.

"Trước khi trả lời câu hỏi của ngươi, ta cần hỏi ngươi một câu, ngươi có phải là trai tân không?" Tiêu dao tử có chút trêu chọc hỏi.

Nghe vậy, mặt Thạch Việt đỏ bừng, hắn ngập ngừng một chút rồi đáp: "Phải, thì sao? Chẳng lẽ việc chữa trị bệnh hắc hóa có liên quan đến trai tân?"

"Đương nhiên, chỉ cần dùng nước tiểu của trai tân hoặc gái tân đổ vào linh dược hoặc linh cốc bị bệnh hắc hóa, liền có thể chữa khỏi bệnh."

"Cái gì? Dùng nước tiểu đổ vào linh dược linh cốc?" Thạch Việt nghe xong thì hơi ngẩn người, trong mắt đầy vẻ hoài nghi.

"Là nước tiểu của trai tân hoặc gái tân, không phải trai tân gái tân thì không được, nếu ngươi không tin lời ta thì cứ lấy nước tiểu của ngươi đổ vào cây Thủy Nguyệt Hoa bị bệnh hắc hóa là biết ngay." Giọng của Tiêu dao tử rất bình thản.

"Thật hay giả đấy? Ngươi không gạt ta đấy chứ!" Thạch Việt vẫn có chút khó tin, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói dùng nước tiểu để chữa bệnh.

"Hừ, ta lừa ngươi làm gì! Tùy ngươi tin hay không, ta nói cho ngươi biết, bệnh hắc hóa lây lan rất nhanh đấy, nếu ngươi còn không chữa trị, thì linh cốc và đám Thủy Nguyệt Hoa đó của ngươi đều sẽ khô héo hết, đến lúc đó ngươi hối hận cũng không kịp." Tiêu dao tử khẽ hừ một tiếng, có chút bất mãn nói.

Nghe vậy, Thạch Việt có chút do dự.

Hắn liều mạng muốn thử một lần, coi như là chữa liều thôi vậy!

Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng bước tới trước một gốc Thủy Nguyệt Hoa có cánh hoa hơi bị đen, cởi quần, cầm lấy "cái kia", nhắm ngay cây Thủy Nguyệt Hoa đang phát bệnh.

"Xuỵt xuỵt." Kèm theo tiếng huýt sáo, dòng nước tiểu nóng hổi phun ra, đổ lên gốc Thủy Nguyệt Hoa.

Một cảnh tượng kinh ngạc xuất hiện, một sợi hắc khí nhanh chóng bay ra khỏi cánh hoa của cây Thủy Nguyệt Hoa đó, những cánh hoa hơi bị đen kia cũng khôi phục lại màu trắng tuyết.

"Nước tiểu thật sự có thể chữa được bệnh hắc hóa!" Thấy vậy, mặt Thạch Việt tươi tỉnh hẳn lên.

Nhưng rất nhanh sau đó, Thạch Việt liền không vui nổi nữa, ba mẫu Thủy Nguyệt Hoa, một mình hắn thì đi tiểu đâu ra nhiều như vậy.

"Tiền bối, sức của vãn bối có hạn, muốn tưới cho ba mẫu Thủy Nguyệt Hoa thì e là nước tiểu không đủ!" Thạch Việt hơi do dự, rồi hỏi.

"Ngươi không biết pha thêm chút nước sao? Tỉ lệ tốt nhất giữa nước tiểu và nước sạch là đừng quá 3 1, nếu không thì sẽ không có hiệu quả đâu." Giọng Tiêu dao tử vang lên trong đầu Thạch Việt.

"Thì ra là vậy, ta hiểu rồi." Thạch Việt gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

"Hiểu rồi thì còn không mau đi làm đi, vị Mộ Dung sư thúc kia của ngươi đang đợi đó!" Tiêu dao tử nói đầy trêu chọc.

"Ây! Coi như là pha thêm nước thì tạm thời ta cũng không có nhiều nước tiểu đến thế!" Thạch Việt nghe vậy nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.

"Chẳng phải ta vừa nói rồi sao? Nước tiểu của cả trai tân lẫn gái tân đều có thể chữa bệnh hắc hóa, đương nhiên nếu cô ta mà đã mất thân gái rồi thì chỉ có thể dựa vào ngươi thôi, nhớ uống nhiều nước vào đấy nhé!"

Nghe vậy, Thạch Việt có chút khó xử, Mộ Dung sư thúc dù sao cũng là nữ, hắn thật sự không thể mở miệng nhờ vả chuyện này được.

Ngay lúc Thạch Việt đang nghĩ xem phải thuyết phục Mộ Dung sư thúc thế nào thì bên ngoài cửa truyền đến tiếng của Mộ Dung sư thúc đầy lo lắng: "Thạch sư điệt, ngươi đã tìm thấy cuốn điển tịch kia chưa?"

Nghe thấy thế, Thạch Việt giật mình, vội vàng đáp: "Tìm thấy rồi, ta mang ra ngay."

Nói xong, hắn liền kéo quần lên, nhanh chóng bước ra ngoài.

Ngoài cửa, Mộ Dung Hiểu Hiểu đang sốt ruột đứng chờ.

"Đã tìm ra biện pháp giải quyết chưa?" Mộ Dung Hiểu Hiểu vội hỏi.

"Tìm được rồi, nhưng mà..." Thạch Việt ấp úng nói, còn chưa nói hết câu thì đã bị Mộ Dung Hiểu Hiểu ngắt lời: "Tìm được là tốt rồi, ta biết mà Thạch sư điệt ngươi có cách, mau theo ta."

Nói rồi nàng tế ra pháp khí hoa sen, bay về chỗ ở của mình.

Gặp tình cảnh này, Thạch Việt cười khổ một tiếng rồi cũng ngự khí đi theo.

Không bao lâu sau, hai người đã đáp xuống trước linh điền của Mộ Dung Hiểu Hiểu.

"Thạch sư điệt, ngươi mau ra tay đi, nếu còn kéo dài nữa thì e là các linh dược khác cũng sẽ chết hết." Mộ Dung Hiểu Hiểu thúc giục.

"Mộ Dung sư thúc, biện pháp thì có đấy, nhưng mà..." Thạch Việt làm bộ khó xử, ấp úng nói.

"Nhưng sao? Ngươi cứ yên tâm, chữa khỏi đám linh dược này thì ta cho ngươi hai mươi, không, cho ngươi hẳn 30 Linh Thạch được không?" Mộ Dung Hiểu Hiểu thấy Thạch Việt vẻ mặt khó xử thì tưởng hắn muốn được thù lao.

"Không phải là vấn đề thù lao, mà là chuyện này..." Thạch Việt cảm thấy khó mà mở lời.

"Là cái gì chứ? Ngươi cứ nói mau đi!" Mộ Dung Hiểu Hiểu thấy vậy liền nhíu mày.

"Cái bệnh này tên là bệnh hắc hóa, cần...cần dùng nước tiểu của trai tân và gái tân đổ vào thì mới chữa khỏi được, đệ tử đã thử rồi, đúng là có hiệu quả thật." Thạch Việt cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Hiểu Hiểu.

Nghe vậy, gương mặt tú lệ của Mộ Dung Hiểu Hiểu ửng hồng lên.

"Có hiệu quả rồi thì ta về phòng nghỉ ngơi, ngươi cứ tự nhiên làm đi." Mộ Dung Hiểu Hiểu đỏ mặt nói.

"Đệ tử không có nhiều đến vậy, chuyện này e là cần Mộ Dung sư thúc hỗ trợ." Thạch Việt kiên trì nói.

"Ngươi không có đủ thì tìm người khác mà nhờ, dù sao thì ta giao chuyện này cho ngươi rồi, ngươi tự giải quyết đi!" Nói xong, Mộ Dung Hiểu Hiểu đỏ mặt, nhanh chân rời đi.

Gặp phải tình cảnh này, Thạch Việt nhíu chặt mày, linh điền của Mộ Dung sư thúc có những mười mẫu, vậy thì cần phải tìm bao nhiêu trai tân mới có đủ nước tiểu đây!

"Tiểu tử, mới nói xong, bảo ngươi uống nhiều nước vào đấy." Trong đầu Thạch Việt vang lên giọng trêu chọc của Tiêu dao tử.

"Chẳng lẽ không có cách nào khác sao?" Thạch Việt cau mày hỏi.

"Đương nhiên là có rồi, thời gian trôi qua bên trong Chưởng Thiên Châu nhanh hơn bên ngoài gấp mười lần, ngươi cứ ở bên trong Chưởng Thiên Châu vài ngày, uống nhiều nước vào là sẽ có đủ nước tiểu ngay thôi, hoặc là ngươi tìm người khác hỗ trợ, nhưng ta đoán là ngươi không muốn chia Linh Thạch cho người khác chứ gì?" Tiêu dao tử nói bằng giọng điệu dụ dỗ.

Nghe vậy, Thạch Việt rơi vào trầm tư.

"Thôi được rồi, ta thà uống nhiều nước chứ cũng không vào đâu." Thạch Việt trầm ngâm một lúc rồi từ chối.

"Tiểu tử à, tùy ngươi thôi! Nếu ngươi không vào trong đó thì đừng trách ta không nhắc nhở nhé, không những linh điền của cô nàng kia không cứu được đâu mà cả ba mẫu Thủy Nguyệt Hoa của ngươi cũng sẽ khô héo nhanh thôi đấy, đừng trách ta không nhắc ngươi, bệnh hắc hóa lây lan nhanh lắm, nếu trong hai ngày mà ngươi không thể "sản xuất" được nhiều nước tiểu đến thế thì e là một phần ba số Thủy Nguyệt Hoa sẽ chết đấy, lúc đấy ngươi đền bù kiểu gì?" Giọng của Tiêu dao tử lại vang lên trong đầu Thạch Việt.

Nghe vậy, mặt Thạch Việt lộ vẻ do dự, lời Tiêu dao tử nói, sao hắn lại không biết chứ, nhưng mà hắn lại sợ bên trong đó đối phương bày bẫy.

"Ngươi cứ nghĩ kỹ đi, nếu ta muốn đoạt xá ngươi thì cần gì phải tỉnh lại rồi không đoạt xá ngay mà lại phải tốn công tốn sức nói nhảm nhiều như vậy để dọa ngươi hả?" Tiêu dao tử nói một cách đầy trêu chọc.

"Cái này..." Thạch Việt không tìm ra lý do để phản bác.

"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play