"Sau khi pháp khí Phiếu Miểu bí cảnh rút ra hoàn tất, hai tên đệ tử chấp sự liền lui ra ngoài.

"Vương sư đệ, các ngươi mang người về đi! Nhớ kỹ trong khoảng thời gian này phải cho bọn họ giúp đỡ nhiều một chút, cố gắng tăng thực lực lên." Chu Thông dặn dò Vương Thiên Cực đám người."Lão phu là phong chủ Kim Dương phong, Vương Hổ, Ngô Giai, Lý Phong, ba người các ngươi bước ra, theo ta đi." Vương Thiên Cực giới thiệu sơ lược một câu, rồi mở miệng sai bảo.

Nghe lời này, Vương Hổ, Lý Phong và một nam tử dáng người cao gầy liền bước ra, cùng Vương Thiên Cực rời đi.

"Ta là phong chủ Thúy Vân phong Viên Yến, Thạch Việt, Trần Hạnh Nhi, Lâm Thanh, ba người các ngươi đi ra." Viên Yến bước lên một bước, mở miệng phân phó.

Thạch Việt nghe vậy, vội đứng dậy, Trần Hạnh Nhi cùng một nam tử thân hình cao lớn áo xanh cũng đứng dậy.

Được bái nhập Thúy Vân phong, đây là kết quả hắn mong muốn nhất, trong lòng thầm vui vẻ."Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là đệ tử Thúy Vân phong, cùng ta hồi Thúy Vân phong." Viên Yến nói tiếp, nhấc chân bước ra ngoài.

Thạch Việt ba người vội vã đi theo.

Ra khỏi Chấp Sự điện, Viên Yến bàn tay như ngọc trắng khẽ phất, một tấm khăn gấm màu xanh từ đó bay ra, đón gió lớn dần, lơ lửng trước mặt ba người.

Viên Yến thân hình thoắt một cái, dẫn đầu nhảy lên, Thạch Việt ba người cũng nhảy theo."Đi." Viên Yến khẽ quát, một đạo pháp quyết đánh vào tấm khăn gấm màu xanh dưới chân, khăn gấm màu xanh lập tức phát ra thanh quang chói mắt, chở bốn người bay về hướng Thúy Vân phong.

Chẳng mấy chốc, khăn gấm màu xanh hạ xuống trên một bình đài đá xanh trên đỉnh Thúy Vân phong.

Tại bình đài đá xanh, có một tòa cung điện màu xanh cao hơn hai mươi mét, các cột đá to ba, bốn người ôm không xuể được điêu khắc rất nhiều hoa cỏ cây cối, mặt ngoài có linh quang lưu chuyển, rất bất phàm, trên bảng hiệu ở cửa viết ba chữ lớn "Thúy Vân điện"."Sư phụ, người đã về rồi." Viên Yến vừa hạ xuống, một nữ tử váy lục thanh tú, nhanh chân bước tới đón.

Viên Yến gật đầu nhẹ, dẫn Thạch Việt mấy người vào bên trong cung điện màu xanh.

"Nói xem, trải nghiệm của các ngươi ở Huyễn Linh tháp, Thạch Việt, ngươi nói trước đi." Viên Yến ngồi ở vị trí chủ tọa, quan sát ba người một lượt, thản nhiên nói.

Thạch Việt nghe vậy, trong lòng căng thẳng, hắn không nghĩ tới Viên Yến sẽ hỏi vấn đề này.

Hắn cẩn thận nghĩ ngợi, kiên trì kể lại trải nghiệm của bản thân, sáu tầng trước trải nghiệm thì không có gì sai sót, nhưng đến tầng thứ bảy thì, Thạch Việt đem công lao toàn bộ đổ lên con rối của hắn cùng mấy tấm Hỏa Điểu phù trung cấp.

Điều làm Thạch Việt bất ngờ là, Viên Yến vậy mà không hề nghi ngờ, nhẹ gật đầu, rồi bảo Trần Hạnh Nhi thuật lại trải nghiệm của nàng.

Nghe xong thuật lại của ba người Thạch Việt, Viên Yến nghĩ một chút rồi mở miệng: "Các ngươi có biết vì sao tông ta lại tổ chức đợt khảo hạch này không?" Thạch Việt ba người nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Ba người họ bất quá chỉ là đệ tử ngoại môn, làm sao mà biết rõ chuyện cao tầng này.

"Nói thật cho các ngươi biết, chính là để chuẩn bị cho Phiếu Miểu bí cảnh, các ngươi ai biết về Phiếu Miểu bí cảnh không?" "Phiếu Miểu bí cảnh?" Thạch Việt nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ như đang suy tư.

Khi còn bé, Thạch Việt nghe cha mẹ nhắc đến Phiếu Miểu bí cảnh, trước không lâu ở Phong Hỏa môn cùng trong miệng Chu Chấn Vũ cũng có đề cập qua.

Phiếu Miểu bí cảnh là một khu vực bị cổ cấm thuộc tính Thủy phong kín, cổ cấm thuộc tính Thủy này cứ cách hai trăm năm lại có một tháng suy yếu, nếu có vài tu sĩ Kết Đan kỳ trong lúc đó cùng nhau thi pháp cưỡng ép phá cấm, có thể tạm thời mở ra một lối đi, để cho một số lượng nhất định tu tiên giả đi vào.

Trong bí cảnh có một loại cấm chế cổ quái, gạt các tu tiên giả Trúc Cơ Kỳ trở lên ra ngoài, chỉ có tu sĩ Luyện Khí Kỳ mới có thể đi vào hái linh dược.

Bởi vậy, cứ mỗi hai trăm năm, Đại Đường Ngũ tông lại phái một nhóm đệ tử Luyện Khí Kỳ đi vào cấm địa, để hái đại lượng linh dược, đương nhiên, chủ dược của Trúc Cơ Đan là quan trọng nhất trong số đó.

Ban đầu, các đệ tử của từng môn phái đều có thể tuân thủ đúng quy tắc, mỗi người làm việc của mình.

Nhưng về sau khi những linh dược có tuổi cao trong bí cảnh dần ít đi, đệ tử các môn phái vì hái được nhiều linh dược hơn mà đánh nhau, thậm chí tàn sát lẫn nhau giữa đồng môn, từ lần đó trở đi, Phiếu Miểu bí cảnh dần trở thành một nơi giết người đoạt bảo công khai.

Về việc này, Đại Đường Ngũ tông có một hiệp định, bất kể có ân oán gì trong Phiếu Miểu bí cảnh, khi ra khỏi bí cảnh, ai cũng không được phép trả thù, nếu có người vì môn hạ đệ tử bị giết mà trả thù, những người khác sẽ hợp sức tấn công người đó.

Dù hai trăm năm mới mở một lần, nhưng những linh dược cao niên trong bí cảnh vẫn dần cạn kiệt, và đấu tranh nội bộ tranh giành trong Phiếu Miểu bí cảnh càng ngày càng khốc liệt, một lần so với một lần đổ máu, mỗi lần số đệ tử sống sót càng ngày càng ít, thậm chí có lúc không ai muốn đi.

Ban đầu, Đại Đường Ngũ tông dứt khoát cưỡng ép điều động đệ tử, tỉ lệ sống sót tăng lên không ít, nhưng linh dược hái được thì giảm đi hơn một nửa, dù sao người ta không có thật lòng vào cấm địa tìm dược, chắc chắn sẽ qua loa cho xong, tìm một nơi trốn đi, chờ đến khi đúng lúc rồi yên ổn rời đi, tự nhiên không có bao nhiêu linh dược nộp lên.

Về sau, Đại Đường Ngũ tông bắt đầu dùng trọng thưởng để chiêu mộ những đệ tử vào Phiếu Miểu bí cảnh, linh dược lấy ra từ Phiếu Miểu bí cảnh càng nhiều, khen thưởng lại càng lớn.

Lấy Thái Hư tông làm ví dụ, trong tông văn bản ghi rõ, chỉ cần được chọn vào Phiếu Miểu bí cảnh, đệ tử sẽ được thưởng trước một kiện pháp khí Thượng phẩm cùng năm khối linh thạch trung phẩm để khích lệ.

Những ai sống sót ra khỏi bí cảnh, sẽ được khen thưởng tùy theo số lượng linh dược và giá trị đã hái được, phần thưởng bao gồm cả Trúc Cơ Đan trong bí tàng của tông, không ít đệ tử vì ham muốn Trúc Cơ Đan mà đi vào bí cảnh hái linh dược.

Tuy nói có trọng thưởng thì ắt có người liều lĩnh, nhưng tỷ lệ sống sót vẫn khiến không ít người chùn bước.

Những đệ tử sống sót rời khỏi Phiếu Miểu bí cảnh sau khi được thưởng thì chưa đến một phần tư, hơn nữa trong số những người sống sót, người mang được linh dược ra thì càng ít, đại đa số còn mang trọng thương.

Dù tỷ lệ thương vong đạt đến ba phần tư, nhưng sức hấp dẫn của Trúc Cơ Đan vẫn khiến không ít đệ tử điên cuồng.

Nếu có đủ điểm cống hiến, cũng có thể đổi được Trúc Cơ Đan trong tông, nhưng một viên Trúc Cơ Đan cần đến 6 vạn điểm cống hiến, phần lớn đệ tử quanh năm suốt tháng mệt muốn chết, chỉ kiếm được hơn một nghìn điểm cống hiến, muốn tích lũy đến 6 vạn điểm cống hiến thì cần đến 60 năm, mà đến lúc đó thì đã qua tuổi Trúc Cơ tốt nhất rồi.

Trong tình huống này, những đệ tử đó chọn vào Phiếu Miểu bí cảnh, liều mạng một phen, hy vọng có thể kiếm được một viên Trúc Cơ Đan, nhưng người thành công thì lác đác không có mấy.

Dù thời gian trôi qua trong Chưởng Thiên Không Gian nhanh gấp 20 lần so với bên ngoài, nhưng linh dược luyện Trúc Cơ Đan đều cần trên mấy trăm năm tuổi, phải 20 năm trở lên mới có thể gieo trồng được, linh dược Tiêu dao tử thúc giống như có hạn chế về thời gian, tình hình cụ thể Thạch Việt không rõ lắm.

"Nghe nói rồi, Phiếu Miểu bí cảnh giống như là một tiểu thế giới, cứ hai trăm năm thì mở một lần," Trần Hạnh Nhi nghĩ ngợi một chút, mở miệng nói."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play