Hắn rời khỏi không gian thần bí, ngự khí bay về phía Đan Hà Sơn.
Thạch Việt mang theo hơn một trăm cân Linh Đạo, còn có mấy trăm cân Huyết Khí Quả cùng tử La Hạnh, vừa hay dùng để luyện chế Ích Cốc Đan.
Đến Đan Hà Sơn, Thạch Việt bỏ ra hai khối Linh Thạch, thuê một gian luyện đan thất cấp thấp.
Trong một tháng này, Thạch Việt cũng dành thời gian tìm hiểu về những kinh nghiệm luyện đan, thu được rất nhiều lợi ích.
Lần này, hắn rất tự tin có thể luyện chế ra Ích Cốc Đan.
Thạch Việt ngồi xếp bằng trước một cái đan lô màu vàng, sau khi tĩnh tọa một khắc đồng hồ, hắn mở mắt, nhẹ nhổ ra một ngụm trọc khí, bắt đầu luyện đan.
Chỉ thấy hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, mấy đạo pháp quyết đánh vào đầu rồng trên lò, từng đạo hỏa diễm màu đỏ từ đầu rồng bay ra, tụ lại dưới đáy đan lô.
Nửa khắc đồng hồ sau, Thạch Việt cảm thấy nhiệt độ đã đủ, liền đem vật liệu đã chuẩn bị kỹ càng ném vào trong lò, đậy kín nắp.
Một khắc đồng hồ sau, từng đợt mùi thuốc nồng đậm từ trong lò bay ra.
Thạch Việt ngửi thấy mùi thơm nồng nặc, càng không dám khinh thường, vẻ mặt mười phần ngưng trọng.
Nửa khắc đồng hồ sau, "Ầm" một tiếng, một mùi khét lẹt từ trong lò bay ra.
Lần luyện Ích Cốc Đan này đã thất bại.
Thạch Việt nhíu mày, cẩn thận hồi tưởng lại toàn bộ quá trình luyện đan, cảm thấy có lẽ là do lửa quá lớn dẫn đến thất bại, hắn dọn sạch cặn bã trong lò, bắt đầu luyện chế mẻ Ích Cốc Đan thứ hai…
Hai ngày sau, Thạch Việt ngồi xếp bằng trước đan lô bị ngọn lửa cuồn cuộn bao phủ, trong luyện đan thất tràn ngập một mùi thơm nồng nặc.
Lúc này, Thạch Việt trông có vẻ tiều tụy, trong mắt đầy tia máu.
Hắn đã quên mình thất bại bao nhiêu lần, trong đầu của hắn hiện giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là phải luyện chế ra Ích Cốc Đan.
Hắn không tin rằng, người khác có thể luyện chế được, vì sao hắn, Thạch Việt, lại không thể? Hắn muốn chứng minh cho chính mình thấy, hắn có thể làm được.
Nửa khắc đồng hồ sau, Thạch Việt thu hồi pháp quyết, ngọn lửa bao trùm đan lô lập tức tan biến.
Hắn phất tay áo, nắp đỉnh liền bay lên, vững vàng rơi trên mặt đất.
Thạch Việt đứng dậy, nhanh chóng đến trước đan lô, chỉ thấy trong lò đang lẳng lặng nằm mười viên dược hoàn màu vàng lớn cỡ trái nhãn.
Thành quả to lớn khiến vẻ mệt mỏi trên mặt Thạch Việt nở một nụ cười, trải qua nhiều lần thất bại, cuối cùng hắn cũng đã luyện chế thành công Ích Cốc Đan.
Thạch Việt cầm lấy một viên đan dược màu vàng, nhẹ ngửi mấy lần, rồi bỏ vào trong miệng.
Đan dược vừa vào miệng, tức khắc hóa thành một dòng nước ấm chảy vào trong bụng.
Sau một khắc, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp toàn thân, trong dạ dày lại có chút cảm giác đầy bụng.
Thạch Việt hài lòng gật đầu, tuy nói thất bại hơn trăm lần mới thành công một lần, nhưng dù sao cũng đã thành công, chỉ cần chăm chỉ luyện tập, hắn tin rằng tỷ lệ thành đan về sau sẽ ngày càng cao.
Hắn lấy ra một cái bình sứ trống không, cất Ích Cốc Đan vào trong bình.
Một cơn buồn ngủ ập đến, Thạch Việt hai mắt mơ màng buồn ngủ, hai ngày hai đêm không ngừng luyện đan, cả về tinh thần lẫn thể lực, hắn đều đã đến cực hạn.
Thạch Việt khẽ động, tiến vào trong không gian thần bí, hắn đi vào nhà đá, nằm trên giường đá, từ từ nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, Thạch Việt mở mắt ra, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng phấn chấn.
Lúc này, đám lúa trong linh điền đã ngã rạp, một số còn có dấu hiệu hư thối.
Thạch Việt lấy ra một bình sứ màu đen, từ đó lấy một hạt giống Linh Đạo, rải đều vào trong linh điền.
Sau cơn mưa, từng mầm non xanh biếc từ trong đất chui ra.
Tiếp đó, hắn lại kiểm tra tình trạng sinh trưởng của Ngưng Yên Thảo và Liệt Dương Thảo, xác nhận không có vấn đề gì, liền đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi Đan Hà điện, Thạch Việt liền ngự khí về động phủ của Chu sư thúc,
Vừa vào cửa, Thạch Việt liền vội vàng đi tới ba mẫu Thủy Nguyệt Hoa, tưới nước cho chúng.
Làm xong hết thảy, Thạch Việt đi ra ngoài, ngự khí hướng Thái Hư cốc bay đi.
Năm cây Huyết Khí Quả và năm cây tử La Hạnh đều cho quả rất nhiều, mỗi loại đều được hơn trăm cân, Thạch Việt luyện chế Ích Cốc Đan chỉ dùng mấy chục cân Huyết Khí Quả và tử La Hạnh, hắn định giữ lại một phần để tiếp tục luyện Ích Cốc Đan, phần còn lại thì đem bán đi, đổi lấy Linh Thạch mua sắm tài nguyên tu tiên để tu luyện.
Đến phường thị, Thạch Việt đi dạo một vòng quanh phường thị, vào một cửa hàng thu mua linh dược.
Cửa hàng này tên là Bách Thảo Trai, cách Thanh Đan Các của Thái Hư Tông hai con đường.
Theo lý thuyết, Thạch Việt là đệ tử Thái Hư Tông, nên bán linh quả cho Thanh Đan Các, nhưng Thạch Việt không làm vậy, người ra vào Thanh Đan Các có không ít đồng môn, nếu bị người nhận ra sẽ không tốt, tốt nhất vẫn là bán linh quả cho người lạ thì an toàn hơn.
Trong đại sảnh rộng lớn, đông nghịt tu sĩ, phải đến năm mươi, sáu mươi người, tất cả đều vây quanh mấy quầy hàng, nói chuyện với mấy nhân viên mặc trang phục màu vàng của cửa hàng.
Thạch Việt lặng lẽ quét thần thức qua, phát hiện những người này đều là tu sĩ Luyện Khí Kỳ, suy nghĩ một lát, hắn hướng một quầy hàng đi đến.
Thạch Việt liếc nhìn xung quanh, sau khi thấy không ai chú ý tới mình, hắn mới yên tâm, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Các ngươi có thu mua linh quả không?"
"Có, đạo hữu mời vào thiên sảnh bên trái, bên trong có người sẽ tiếp đãi đạo hữu." Nhân viên cửa hàng chỉ vào một gian thạch thất ở bên trái đại sảnh nói.
Thạch Việt gật đầu, bước chân hướng gian thạch thất kia đi đến.
Bên ngoài thạch thất có một tấm rèm vàng, người bên ngoài không thể thấy rõ bên trong, một đại hán mặt đen lực lưỡng canh giữ bên ngoài.
Thạch Việt vừa tới gần thạch thất, liền bị đại hán mặt đen ngăn lại.
"Bên trong có người đang giao dịch, mời đạo hữu chờ một lát." Đại hán mặt đen nhàn nhạt nói.
Thạch Việt nghe vậy, gật đầu, đứng tại chỗ chờ đợi.
Nửa khắc đồng hồ sau, một người đàn ông trung niên dáng người mập lùn từ trong thạch thất đi ra.
Người trung niên cau mày, trông tâm tình không được tốt, tùy ý nhìn Thạch Việt một chút, nhanh chân ra khỏi Bách Thảo Trai.
Thạch Việt thấy vậy, nhanh bước vào.
Thạch thất rộng năm mươi sáu mươi trượng, bày một ít bàn ghế có màu sắc cổ xưa, ở góc thạch thất còn có một lư hương màu tím, bên trong có một nhúm hương đang chậm rãi cháy, trong không khí tràn ngập mùi đàn hương nhàn nhạt.
Một lão giả thanh bào mặt mũi khôn khéo đang ngồi trên một chiếc ghế thái sư, trên người tỏa ra linh khí của Luyện Khí tầng bảy.
"Lão phu là Liễu Nguyên, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?" Lão giả thanh bào thấy Thạch Việt, đứng dậy, mặt tươi cười nói.
"Triệu Việt." Thạch Việt báo một tên giả.
"Nguyên lai là Triệu đạo hữu, không biết Triệu đạo hữu muốn bán loại linh dược gì, cứ lấy ra, bản điếm tuyệt đối sẽ cho đạo hữu một cái giá tốt." Lão giả thanh bào mặt tươi cười nói.
"Không biết Huyết Khí Quả và tử La Hạnh quý điếm có thu không, giá cả thế nào?" Thạch Việt đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Nghe lời này, sắc mặt lão giả thanh bào hơi thất vọng, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, trầm ngâm một lát, rồi mở miệng nói: "Đương nhiên là thu, nhưng hai loại linh quả này đều là linh quả cấp thấp nhất, giá cả cũng không cao, Huyết Khí Quả hai khối Linh Thạch một cân, tử La Hạnh bốn khối Linh Thạch một cân."