"Chu đạo hữu, thế nào? Nghĩ kỹ phái ai ra nghênh chiến chưa?" Triệu Huyền Cơ nhàn nhạt nói, ánh mắt nhanh chóng từ trên người Thạch Việt và những người khác lướt qua.

"Nghĩ kỹ rồi, các ngươi bước ra cho Triệu đạo hữu xem mặt chút." Chu Chấn Vũ khẽ gật đầu, quay đầu hướng các đệ tử phía sau phân phó.

Nghe vậy, năm người Thạch Việt liền đứng dậy, bốn nam một nữ.

Triệu Huyền Cơ quét mắt năm người Thạch Việt một lượt, rồi quay đầu dặn dò đệ tử phía sau: "Ngô Cương, Chu Mính, Liễu Ngọc Nhược, Trần Hổ, Phùng Phong, năm người các ngươi ra đây."

Năm tên đệ tử Phong Hỏa môn liền đứng dậy, hai nữ ba nam.

"Chu đạo hữu, trận đầu ngươi phái ai ra?" Triệu Huyền Cơ mở miệng hỏi.

"Nghiêm Phong, trận đầu ngươi đi đi, nhất định phải thắng." Chu Chấn Vũ hướng một nam tử lam sam cao lớn dặn dò, vẻ mặt mười phần ngưng trọng.

"Vâng, Chu sư tổ." Nam tử lam sam đáp lời, nhanh chóng bước lên lôi đài.

"Ngô Cương, ngươi là người đầu tiên lên." Triệu Huyền Cơ cũng một vẻ mặt ngưng trọng dặn dò một nam tử cao gầy.

Nam tử cao gầy đáp lời, cũng đi lên lôi đài.

Phong Vấn Thiên lật tay lấy ra một Kim Sắc Viên Bàn, một đạo pháp quyết đánh vào phía trên, kim quang lóe lên, một màn ánh sáng màu vàng đột ngột nổi lên, bao phủ toàn bộ lôi đài.

Nghiêm Phong có tu vi Luyện Khí tầng mười hai, còn Ngô Cương chỉ có Luyện Khí tầng mười một, nhìn theo cách này, phần thắng của Thái Hư Tông có vẻ lớn hơn một chút.

Vừa bắt đầu tỷ thí, môi Nghiêm Phong khẽ mấp máy mấy lần, một lớp màn ánh sáng màu xanh lam bao quanh người, sau đó tay trái vỗ vào túi trữ vật bên hông, hai thanh đoản kiếm màu lam từ đó bay ra, nhằm đối phương bắn tới.

Ngô Cương cũng không chậm trễ, bờ môi nhanh chóng nhuyễn động mấy lần, một lớp màn sáng màu đỏ bỗng dưng xuất hiện, bao lấy hắn bên trong.

Hắn lấy ra từ tay áo hai phi đao màu đỏ, cổ tay rung lên, hai phi đao đỏ liền vụt bay ra, đón lấy hai thanh đoản kiếm màu lam.

Một tràng âm thanh "Khanh" "Khanh" của kim loại chạm nhau vang lên, bốn pháp khí đan xen va chạm vào nhau, đánh túi bụi.

Nghiêm Phong đương nhiên sẽ không cho rằng chỉ bằng vào hai kiện thượng phẩm pháp khí liền có thể đánh bại đối phương, trong miệng hắn lẩm bẩm lên, điểm điểm lam quang xuất hiện trước người hắn.

Cùng lúc đó, Ngô Cương đối diện trong miệng cũng vang lên âm thanh chú ngữ, trước người có từng điểm từng điểm hồng quang nổi lên.

Không lâu sau, tiếng chú ngữ của Ngô Cương trong miệng dừng lại, ba quả cầu lửa màu đỏ to cỡ quả dưa hấu lơ lửng trước người, tỏa ra từng đợt nhiệt khí.

"Đi." Ngô Cương giơ tay hướng đối diện chỉ một cái, ba quả cầu lửa màu đỏ xếp thành hàng, thẳng đến chỗ Nghiêm Phong bắn tới.

Lúc này, tiếng chú ngữ trong miệng Nghiêm Phong cũng dừng lại, năm mũi tên nước trong suốt dài hơn thước lơ lửng trước mặt hắn.

Chỉ thấy hắn tự tay chỉ về phía đối diện, năm mũi tên nước trong suốt liền nghênh đón.

"Oanh long" mấy tiếng, tên nước trong suốt và cầu lửa màu đỏ chạm vào nhau, lập tức bộc phát một vùng sương mù màu trắng lớn, ngăn cách giữa hai người.

Nghiêm Phong lại bắt đầu niệm chú, pháp lực của hắn thâm hậu hơn đối phương, không sợ việc bỏ nhiều công sức.

Nhưng không đợi Nghiêm Phong niệm xong chú ngữ, ba cầu lửa màu đỏ không dấu hiệu nào từ trong sương mù màu trắng bay ra, đập vào lớp màn ánh sáng màu xanh lam trê‌n người hắn.

"Ầm" "Ầm" ba tiếng, ba quả cầu lửa đỏ vỡ ra, biến thành một vùng lửa lớn, bám vào lớp màn ánh sáng xanh lam bên trê‌n, khiến màn ánh sáng xanh lam trở nên hơi ảm đạm.

Nghiêm Phong nhướng mày, dừng niệm chú, vội vàng rót pháp lực vào màn ánh sáng xanh lam, màn sáng vừa tăng lên, lửa bám vào bên trên liền tan đi.

Nhưng rất nhanh, lại có ba quả cầu lửa màu đỏ lớn như quả dưa hấu từ sương mù trắng bay ra, đập vào màn ánh sáng màu xanh lam, một lớp lửa đỏ lại bám vào lớp màn ánh sáng màu xanh lam trê‌n.

Nghiêm Phong vội vàng rót pháp lực vào lớp màn ánh sáng màu xanh lam, để khôi phục lại như cũ, nhưng rất nhanh lại có ba quả cầu lửa màu đỏ từ trong sương mù trắng bay ra, đập vào màn ánh sáng xanh lam.

Tuy rằng Nghiêm Phong kịp thời rót pháp lực vào màn ánh sáng xanh lam, nhưng tốc độ xuất hiện của cầu lửa màu đỏ càng lúc càng nhanh, không ngừng đánh vào màn ánh sáng màu xanh lam, màn ánh sáng dần ảm đạm xuống, trông có vẻ như bất cứ lúc nào cũng sẽ tan vỡ.

Nghiêm Phong thấy không rõ lắm động tác của Ngô Cương, nhưng Thạch Việt lại nhìn rõ rành rành.

Tiếng chú ngữ của Ngô Cương trong miệng chưa từng ngừng lại, một cầu lửa đỏ này đến cầu lửa đỏ khác xuất hiện trước người hắn, nhanh chóng hướng đối diện đánh tới.

Đối mặt với những quả cầu lửa đỏ liên tục đánh tới, Nghiêm Phong có chút lúng túng tay chân, miễn cưỡng duy trì sự tồn tại của lớp màn ánh sáng xanh lam.

Trong mắt Nghiêm Phong lóe lên một tia kiên quyết, chỉ thấy hắn từ túi trữ vật lấy ra mấy tấm phù triện dán vào người, ba lớp màn sáng hoàng lam xanh liên tiếp xuất hiện trên người hắn.

Ba cầu lửa đỏ đập vào lớp màn ánh sáng vàng ngoài cùng, màn ánh sáng vàng chỉ hơi lắc lư chút ít, trông cực kỳ kiên cố.

Nghiêm Phong trong lòng khẽ buông lỏng, từ trong túi trữ vật lấy ra một chồng phù triện màu xanh, hướng về đối phương ném đi.

Thanh quang lóe lên, những phù triện màu xanh này biến thành hơn mười đạo phong nhận màu xanh dài hơn thước, hướng về đối diện bắn tới.

Tốc độ của phong nhận xanh cực nhanh, mấy cái chớp động sau đã xuyên ra từ trong sương mù màu trắng, đập vào màn sáng màu đỏ trên người Ngô Cương.

Một tiếng trầm đục, màn sáng màu đỏ ảm đạm xuống, lúc sáng lúc tối, trông có vẻ như bất cứ lúc nào cũng sẽ tan vỡ.

Ngô Cương lấy ra một lá phù triện màu lam dán lên người, lam quang lóe lên, một lớp màn sáng lông vũ xanh nhạt bao lấy người hắn.

Mười ngón tay hắn nhanh chóng thay đổi thủ thế, trong miệng lẩm bẩm, trước người xuất hiện một lượng lớn hồng quang.

Lúc này, sương mù màu trắng cũng tan biến.

Nghiêm Phong thấy đại lượng hồng quang trước người Ngô Cương, sắc mặt trầm xuống, tay áo vung lên, hai tấm phù triện hồng quang lập lòe lóe ra, biến thành hai quả cầu lửa khổng lồ to bằng chum nước, mang theo hơi nóng hừng hực, hướng Ngô Cương đập tới.

Hai quả cầu lửa khổng lồ chưa đến gần, một hơi nóng khó mà chịu được đã ập đến.

Ngô Cương nhướng mày, tiếng chú ngữ trong miệng dừng lại, môi khẽ nhúc nhích mấy lần, một lớp màn sáng màu đỏ xuất hiện trên người, hình thành vòng bảo hộ thứ hai.

Lúc này, hai cầu lửa khổng lồ vụt bay tới, đập vào lớp màn ánh sáng xanh lam bên trên.

"Oanh long" hai tiếng nổ lớn, hai cầu lửa khổng lồ vỡ ra, ngọn lửa cuồn cuộn lập tức che kín bóng dáng Ngô Cương.

Thấy cảnh này, vẻ vui mừng hiện lên trên mặt Nghiêm Phong, nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy dưới chân mềm nhũn, hai chân liền lún xuống.

Chỉ thấy mặt đất vốn cứng rắn dưới chân hắn chẳng biết từ khi nào biến thành lưu sa xốp, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một đạo hoàng quang bay tới, biến thành một chiếc lồng ánh sáng màu vàng to lớn cỡ trượng, bao lấy hắn bên trong.

"Thổ Lao phù?" Nghiêm Phong nhíu mày, có một dự cảm không tốt, nhìn sang đối diện.

Lúc này, ngọn lửa đã tan, Ngô Cương được bảo vệ bởi một lớp màn sáng lúc sáng lúc tối, trong miệng lẩm bẩm, một lượng lớn hồng quang xuất hiện trước người hắn.

Nghiêm Phong trong lòng kinh hãi, muốn điều khiển hai thanh đoản kiếm màu lam quay đầu công kích lồng ánh sáng màu vàng, bất đắc dĩ hai phi đao màu đỏ quấn chặt hai đoản kiếm lam, không rảnh phân thân.

Nghiêm Phong cau chặt mày, từ trong túi trữ vật lấy ra mấy tấm phù triện màu đỏ, ném về phía trước, biến thành mấy quả cầu lửa màu đỏ lớn cỡ quả dưa hấu, đập vào lồng ánh sáng màu vàng.

Lồng ánh sáng màu vàng chỉ hơi rung nhẹ một chút, cầu lửa màu đỏ liền tan biến không còn dấu vết.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play