dịch ngâm tương đối tốt hơn.

Trước đó, Thạch Việt mua tổng cộng năm mươi phần tài liệu, phối chế thành 50 phần linh dịch dùng để tu luyện đoán cốt quyết.

Mấy lần trước đã dùng, hiện tại vẫn còn có thể dùng được bốn mươi mấy lần.

Sau một canh giờ, màu nước trong thùng tắm trở lại bình thường, Thạch Việt từ trong thùng tắm bước ra, chỗ dưới khố vẫn còn cứng như lần trước, thể hiện sự hùng dũng oai phong.

Thạch Việt mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị tranh thủ thời gian ở trong Chưởng Thiên Không Gian tu luyện pháp lực cho thật tốt, tu vi của bản thân hiện tại vẫn quá thấp, nếu không thì lần này cũng không đến mức tổn thất nhiều Phệ Linh Phong như vậy.

Hắn tìm một khoảng đất trống, khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một viên Luyện Khí Tán, bỏ vào trong miệng.

Đan dược vào miệng liền tan, hóa thành một luồng linh khí tinh thuần trong cơ thể, Thạch Việt lập tức vận chuyển Thái Hư quyết bắt đầu luyện hóa.

Thạch Việt cứ ở trong Chưởng Thiên Không Gian như vậy, thời gian trôi qua hơn một tháng.

Trong khoảng thời gian này, Thạch Việt ngoài việc ngâm linh dịch một lần, trước sau còn liên tục dùng hết hơn hai trăm viên Luyện Khí Tán, mỗi ngày dùng bảy tám viên, mười phần xa xỉ, chuyện như vậy trước kia hắn còn không dám nghĩ tới.

Nhưng bây giờ, đối với Thạch Việt đang nắm giữ hơn hai ngàn viên Luyện Khí Tán, việc này chỉ như mưa bụi.

Linh khí ẩn chứa trong hơn hai trăm viên Luyện Khí Tán vô cùng lớn, trước khi rời khỏi Chưởng Thiên Không Gian, Thạch Việt đã thuận lợi tiến giai lên Luyện Khí tầng bảy.

Sau khi rời khỏi không gian, Thạch Việt tưới nước cho mầm non trong linh điền xong thì đi ra khỏi viện, định đến Vạn Hoa Cốc thu thập mật hoa.

Khi hắn đang chuẩn bị thả Bạch Phong Chu ra thì phát hiện Trần Hạnh Nhi đang ngự khí bay tới ở phía xa.

"Trần sư tỷ, tỷ cũng muốn đi lấy linh mật sao?" Thạch Việt tươi cười hỏi Trần Hạnh Nhi đang từ trên trời hạ xuống.

"Ừm, ngoài lấy linh mật ra, ta còn có một việc muốn nhờ Thạch sư đệ giúp một chút." Trần Hạnh Nhi gật đầu nói, sắc mặt có chút khó xử.

"Trần sư tỷ cứ nói thẳng." Thạch Việt mỉm cười.

"Ta muốn mượn Thạch sư đệ một ngàn khối Linh Thạch, 800, không, 500 cũng được, không biết Thạch sư đệ có tiện không?" Trần Hạnh Nhi ấp úng nói, vẻ mặt có chút xấu hổ.

"Mượn Linh Thạch?" Thạch Việt nghe vậy thì thấy hơi kỳ lạ, Trần Hạnh Nhi này không phải là rất thân với Mộ Dung Hiểu Hiểu sao? Sao lại tìm một ngoại môn đệ tử như ta để mượn Linh Thạch?

"Thạch sư đệ, ta biết tình hình kinh tế của ngươi cũng không dư dả, nếu không được thì cho ta mượn một trăm khối Linh Thạch cũng được, bất quá ta phải ba tháng sau mới trả ngươi được." Trần Hạnh Nhi có chút xấu hổ nói, trong mắt tràn đầy vẻ mong chờ.

"Trong tay tiểu đệ thực sự không dư dả, một ngàn khối Linh Thạch thì không có, nhưng 700 khối Linh Thạch thì vẫn có thể đưa ra." Thạch Việt thấy vẻ mặt sốt ruột của Trần Hạnh Nhi, xem ra cô ấy đúng là có chuyện gấp, sau khi suy nghĩ một chút thì hắn đã đồng ý cho cô mượn 700 Linh Thạch.

Tuy hắn có thể đưa ra được một ngàn Linh Thạch, nhưng vẫn phải giữ lại một chút, cẩn thận vẫn hơn.

Vẻ mặt Trần Hạnh Nhi trở nên vui vẻ, cô ấy vô cùng cảm kích nói: "Cảm ơn ngươi nhiều, Thạch sư đệ, ngươi yên tâm, khi nào ta có Linh Thạch trong tay, sẽ lập tức trả cho ngươi."

"Đều là đồng môn, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm." Thạch Việt cười nhẹ nói, sau đó lấy ra một miếng linh mật lớn bằng cái thớt cùng bảy khối trung phẩm Linh Thạch.

"À đúng rồi, Thạch sư đệ, ngươi định đi ra ngoài sao?" Trần Hạnh Nhi nhận lấy linh mật cùng Linh Thạch rồi tiện miệng hỏi.

"Ừ, ta định ra ngoài mua chút đồ." Thạch Việt tùy ý bịa ra một lý do.

"Nếu rời khỏi tông môn thì Thạch sư đệ phải cẩn thận một chút, nghe nói có mấy tên tà tu Bắc Yến đã chạy trốn đến khu vực quản hạt của bản tông, gần đây tông môn chúng ta có hai ngoại môn đệ tử bị chúng sát hại, tông môn đang chiêu mộ người đi truy bắt, nghe nói một đầu tà tu trị giá 500 điểm cống hiến, ngươi nên cẩn thận đó, nếu không may gặp tà tu thì hãy nhanh chóng bỏ chạy! Tuyệt đối đừng đối đầu trực diện với bọn chúng, đám tà tu đó toàn lũ giết người không gớm tay cả thôi." Trần Hạnh Nhi tốt bụng khuyên nhủ.

"Vậy mấy tên tà tu đó có tu vi cao không?" Thạch Việt nhíu mày hỏi.

Trần Hạnh Nhi nghĩ nghĩ rồi nói: "Nghe nói chúng thường xuyên ẩn nấp ở đâu đó tại Bắc Yến để gây tai họa cho các tu sĩ cấp thấp, sau này bị tông môn tu tiên Bắc Yến phát hiện, giết tận sào huyệt tà tu, mấy tên tà tu có tu vi cao thì đã bị giết chết tại chỗ, chỉ có vài tên tà tu lúc đó không có mặt mới trốn thoát, chắc là tu vi không cao lắm đâu, dù đối phương tu vi không cao thì ngươi cũng không phải đối thủ của chúng, gặp chúng thì ngươi hãy nhanh chóng trốn đi!"

Thạch Việt khẽ gật đầu, cảm ơn cô một tiếng.

Trần Hạnh Nhi nói chuyện đôi câu với Thạch Việt xong thì liền ngự khí rời đi.

Thạch Việt nhìn theo bóng lưng Trần Hạnh Nhi rời đi, trên mặt lộ ra vẻ mặt suy tư.

Hắn suy nghĩ cẩn thận lại, dự định vẫn nên đi Vạn Hoa Cốc thu thập mật hoa.

Thạch Việt có Khôi Lỗi Thú, trung cấp phù triện, thượng phẩm phòng ngự pháp khí, còn có cả phù bảo, Thanh Phong Dực, lại thêm tu vi của hắn vừa mới thăng cấp đến Luyện Khí tầng bảy, coi như đánh không lại thì tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề.

Nghĩ thông suốt điều này, hắn liền nhảy lên Bạch Phong Chu, tay bấm pháp quyết, Bạch Phong Chu hào quang tỏa sáng, hóa thành một đạo bạch quang bay về phía chân trời.

Sau một canh giờ, Thạch Việt tới bên ngoài Vạn Hoa Cốc.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này Thạch Việt không để Phệ Linh Phong bay vào sâu bên trong biển hoa, hắn chỉ thu thập mật hoa ở khu vực gần rìa biển hoa.

Mấy ngàn con Phệ Linh Phong bay tới bay lui trong biển hoa, bận rộn không ngơi.

Dù Thạch Việt không cho Phệ Linh Phong bay vào sâu trong biển hoa, nhưng Thất Thải Linh Điệp ở sâu bên trong biển hoa vẫn bị tiếng động của Phệ Linh Phong làm kinh động, Điệp Vương không ngừng vỗ cánh, mang theo hàng ngàn con Thất Thải Linh Điệp, phun ra khói độc màu tím về phía Phệ Linh Phong.

Lần này, Thạch Việt đã đề cao cảnh giác, vừa thấy Thất Thải Linh Điệp, không nói hai lời, hắn liền vỗ tay vào túi linh thú bên hông, hàng ngàn con Phệ Linh Phong nhanh chóng bay trở về túi linh thú, có mấy chục con Phệ Linh Phong chậm chân một chút thì bị khói độc của Thất Thải Linh Điệp giết chết.

Sau khi thu hồi phần lớn Phệ Linh Phong, dưới chân Thạch Việt lóe lên thanh quang, nhanh chóng phóng về phía lối ra ban đầu.

Chưa đến mấy hơi thở, hắn đã gần ra khỏi Vạn Hoa Cốc, khi Điệp Vương cùng tùy tùng bay ra khỏi Vạn Hoa Cốc thì không thấy bóng dáng Thạch Việt đâu, Điệp Vương chỉ có thể mang theo thuộc hạ quay về theo đường cũ.

Khoảng nửa canh giờ sau, Thạch Việt lại lần nữa quay lại Vạn Hoa Cốc, thả Phệ Linh Phong ra để tiếp tục thu thập mật hoa.

Không bao lâu sau, Thất Thải Linh Điệp lại bị Phệ Linh Phong làm kinh động, từ trong chỗ sâu của biển hoa bay ra.

Thạch Việt không nói hai lời, vội vàng thu hồi Phệ Linh Phong, một lần nữa bỏ chạy.

Lần này, chỉ có khoảng mười con Phệ Linh Phong bị chết dưới làn khói độc của Thất Thải Linh Điệp.

Sau khi Thất Thải Linh Điệp đuổi theo ra Vạn Hoa Cốc thì Thạch Việt lại biến mất, bọn chúng liền quay về theo đường cũ.

Lại khoảng nửa canh giờ sau, Thạch Việt lại xuất hiện trong Vạn Hoa Cốc, thả Phệ Linh Phong ra để thu thập mật hoa.

Hắn lại dựa theo cách cũ, vừa thấy Thất Thải Linh Điệp là ngay lập tức thu hồi Phệ Linh Phong rồi bỏ chạy mất dạng, không hề do dự chút nào.

Cứ như vậy, Thạch Việt không ngừng đi tới đi lui ở Vạn Hoa Cốc, thả Phệ Linh Phong ra thu thập mật hoa, rồi vừa thấy Thất Thải Linh Điệp là lập tức thu hồi Phệ Linh Phong và bỏ chạy.

Hành động này của Thạch Việt đã chọc giận Thất Thải Linh Điệp, đến khi Thạch Việt xuất hiện lần thứ mười ở Vạn Hoa Cốc, Điệp Vương đã mang theo một đám thủ hạ đuổi theo lần nữa.

Thạch Việt vẫn làm như trước, thu hồi Phệ Linh Phong, dưới chân lóe lên thanh quang rồi nhanh chóng bỏ chạy theo đường cũ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play