Hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả những ống khói xa xa. Thế nhưng, Trương Văn Đạt lúc này chẳng có tâm trạng nào để thưởng thức cảnh đẹp, hắn đang bận tiêu hóa những lời Âu Dương vừa nói.
“Thư viện có manh mối ta muốn biết, chắc chắn phải đi rồi. Nơi đó rất nguy hiểm, ta cần chuẩn bị kỹ càng rồi mới đi… Không đúng, ta cần về nhà đã, sau 6 giờ tối mới đi.”
Trương Văn Đạt vừa nói vừa liếc nhìn Tống Kiến Quốc đang trưng ra bộ mặt nặng như chì.
“Tiền hôm nay.” Tống Kiến Quốc dùng bàn tay chai sạn của mình đưa qua mấy tờ giấy bạc và đồng xu.
“3 đồng 6 hào? Sao ít thế? Hôm nay ngươi không làm việc chăm chỉ à?” Trương Văn Đạt có chút ngạc nhiên hỏi.
Nghe lời này, lửa giận trong lòng Tống Kiến Quốc bùng lên. Nàng gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuột là động vật! Là súc vật sống! Biết có nguy hiểm là nó sẽ chạy! Nó sẽ trốn! Hôm qua nhiều mèo ra ngoài thế, chuột với chim sẻ đâu có ngu!”
“Kìa, ngươi lại nóng nảy rồi, ta có trách ngươi đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT