“Trần Nhị, ngươi đâu ra nhiều tiền thế, còn nguyện ý chữa bệnh cho A Thừa?” Chu thúc không thể tin nổi hỏi.

“Nhà ta có 5 mẫu đất, 3 mẫu ruộng, một mẫu đất có thể bán 8 lượng, một mẫu ruộng có thể bán 10 lượng, đủ rồi. Bây giờ đại ca ta đã đi ở rể, những thứ này ta có thể làm chủ, trong vòng 3 tháng, nếu ta không trả được tiền, đất đai các ngươi cứ lấy đi bán là được, ta có thể lập văn tự.”

Trần Thuật có chút may mắn, nguyên chủ tuy cờ bạc nhưng chưa bao giờ vay tiền để đánh bạc, dọn sạch nhà cửa bán cũng không động đến ruộng đất, để lại cho hắn chút vốn liếng.

“Ngươi bán hết thế thì còn gì nữa, nương ngươi... nương ngươi không tức chết à.” Chu thúc bị lời Trần Thuật nói làm cho lắp bắp, ruộng đất là cái gốc của nông dân mà.

“Bán của ta đi, số tiền này không nên do ngươi bỏ ra.” Mạch Thu cũng nói một câu.

“Thu ca nhi, nhà ngươi bán đi chỉ còn lại một mẫu đất và mấy phần ruộng thôi, bán hết rồi ngươi muốn uống gió Tây Bắc à.” Hai người này đều nói những lời kinh người, Chu thúc kẹt giữa, cũng không thể khuyên họ đừng bán, vậy A Thừa phải làm sao.

“A Thu, ngươi còn nhớ yêu cầu ngươi đã đưa ra khi đồng ý gả cho ta không, ngươi bảo ta chăm sóc cả A Thừa, ta đã đồng ý rồi thì sẽ không hối hận, số tiền này trong vòng 3 tháng, ta chưa chắc đã không kiếm ra được, ngươi nghĩ cho A Thừa đi, đừng tranh giành với ta nữa.” Trần Thuật nhìn Mạch Thu, nghiêm nghị nói.

Trần Thuật sớm trưởng thành, trong xương cốt lại có chút truyền thống, từ trước đến nay hắn không ưa những kẻ đàn ông nhí nhố ăn bám, trong mắt hắn, Mạch Thu đã đồng ý gả cho hắn, vậy hắn có trách nhiệm chăm sóc Mạch Thu và A Thừa.

“Lâm đại phu, cứ như vậy đi, chúng ta lập văn tự!” Trần Thuật đã hạ quyết tâm, nếu không cứu được A Thừa, thì thiếu niên trên đời này sẽ không còn một người thân nào nữa, sự cô độc này Trần Thuật đã nếm trải, không thể để thiếu niên cũng phải chịu khổ như vậy.

“Vậy được, ngươi đi theo ta, ta tìm quản sự lo liệu một chút.”

“Ở đây đợi ta.” Trần Thuật ôn hòa nói với thiếu niên.

“Chu thúc, làm phiền người trông nom giúp.” Trước khi đi Trần Thuật nhờ Chu thúc, thấy Chu thúc gật đầu mới rời đi.

Mạch Thu luôn nhìn Trần Thuật, nhìn hắn vì lo cho mình mà sắp xếp mọi việc, từ khi nương thân đi rồi, cậu bị buộc phải trưởng thành, được người khác che chở phía sau đã là một cảm giác rất xa lạ rồi.

Lâm đại phu đi tìm quản sự lập văn tự, Trần Thuật đợi ở bên ngoài, thấy Lâm đại phu cầm một tờ giấy ra, hắn biết chuyện này đã ổn thỏa.

Trần Thuâth nhận lấy văn tự mực còn chưa khô từ tay Lâm đại phu, chữ viết trên thế giới này và chữ phồn thể trước khi xuyên không khá giống nhau, xác nhận không có vấn đề gì, đang định ký tên, nhưng lại phát hiện chỗ người bảo lãnh có ba chữ Lâm Thanh Chi.

Trần Thực nhìn Lâm đại phu, hỏi: “Lâm đại phu, đây là tên của người phải không, người làm vậy vì sao?”

Từ việc Lâm đại phu trách mắng học trò A Phúc trước cửa y quán, đến việc tận tâm tận lực khám chữa bệnh cho A Thừa, những điều này đều có thể giải thích bằng y đức nhân từ, nhưng việc bảo lãnh cho Trần Thuật, hơn nữa số tiền lại lớn như vậy, thật sự không có lý do.

“Ai, mười lăm năm trước, ta mới đứng vững gót chân ở đây mua được chỗ ở, vốn định để vợ con đến đoàn tụ, ai ngờ trên đường hai người họ gặp phải giặc nước, nếu không phải cha của Thu ca nhi ra tay cứu giúp, ta giờ đã là kẻ cô độc rồi, không ngờ cả nhà Mạch sư phụ liên tiếp gặp phải tai họa như vậy, ta lại chỉ có thể góp chút sức mọn, thực sự hổ thẹn.” Lâm đại phu nói ra ẩn tình, giải đáp nghi hoặc của Trần Thuật.

Chẳng trách Mạch Thu trước đây có thể ghi nợ ở y quán, hóa ra là Lâm đại phu vẫn luôn âm thầm chiếu cố. “Lâm đại phu, đại ân không lời tạ, người cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không thất hứa, trong vòng ba tháng y quán sẽ thấy tiền hoặc là thấy đất.”

Trần Thuật nhanh nhẹn ký tên đóng dấu, đưa văn tự trả lại cho Lâm đại phu.

“Lão phu nhìn người trước nay rất chuẩn, tự nhiên tin được ngươi, ngươi theo ta đến kiểm hàng đi.”

“Kiểm hàng? Lâm đại phu, ta chưa từng thấy vị thuốc này, sao mà kiểm tra?” Trần Thuật nghi hoặc.

“Ngươi thấy rồi tự nhiên sẽ biết.” Lâm đại phu không giải thích thêm. “A Phúc, ngươi cũng theo ta.”

“Vâng! Lâm đại phu, đến ngay đây.” Học trò A Phúc nịnh nọt đáp lời.

Đúng là đồ nịnh bợ, Trần Thuật thầm đảo mắt.

Hai người theo Lâm đại phu lên lầu hai, vào một gian phòng thuốc, những hàng tủ thuốc xếp ngay ngắn vô cùng tráng lệ, mùi thuốc nồng nặc nghe đã thấy đắng, Trần Thuật theo phản xạ nhăn mặt, hắn sợ nhất là thuốc bắc.

Đi qua phòng thuốc lại vào một căn phòng nhỏ riêng biệt, xem ra Nghịch Chuyển Hoàng Tuyền này quả thật rất quý giá, các loại thuốc khác đều ở ký túc xá tập thể, riêng nó lại ở phòng tổng thống.

Theo sự chỉ dẫn của Lâm đại phu, A Phúc che cửa sổ bằng vải đen, ánh sáng trở nên u ám, Lâm đại phu lấy chìa khóa, mở tủ thuốc, lấy ra một chiếc hộp gấm tinh xảo, mở hộp gấm ra, bên trong lớp lụa có một chiếc bình lưu ly tuyệt đẹp.

Dược liệu trong bình chỉ dài bằng nửa bàn tay, nhỏ hơn ngón tay một chút, hình dáng giống nhân sâm nhưng không có nhiều râu sâm, bề mặt có nhiều vân dọc, toàn thân màu vàng nâu, Trần Thực cảm thấy mình bị hoa mắt, sao lại cảm thấy dược liệu đó trong bóng tối phát ra ánh sáng vàng nhạt.

“Lâm đại phu, ta vẫn không nhìn ra được gì?” Vị thuốc này trông khá giống thật, nhưng Trần Thuật vẫn không hiểu gì.

“Ngươi sắp biết rồi.” Lâm đại phu cười mở nắp bình lưu ly.

Bỗng nhiên, Trần Thực ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, rất khó diễn tả, khác với những loại thuốc mang mùi đắng chát, hăng nồng khác, đó là một mùi thơm ngọt ngào của cao, còn có chút mùi sữa, thấm vào lòng người.

Trần Thuật không nhịn được hít mạnh hai cái, vừa hít vào mũi liền cảm thấy toàn thân thông suốt, cảm giác mệt mỏi do căng thẳng mấy ngày nay đều tan biến, nguyên khí dồi dào.

“Thật là thần kỳ, xem ra 60 lượng bạc này đáng giá rồi.” Trần Thuật không khỏi cảm thán, vốn tưởng cái tên khoa trương này chỉ là chiêu trò, giờ đây chỉ ngửi mùi thôi đã có công hiệu như vậy, nếu uống vào nói không chừng thật sự có thể tranh người với Diêm Vương, A Thừa có cứu rồi!

“Ngươi đừng hít nhiều như vậy.” A Phúc thấy hắn vẫn đang hít thở không vui ngăn lại.

“Ta đây là hít thở bình thường, mùi hương tự chạy vào mũi ta đấy, đừng tưởng ta không thấy ngươi vừa rồi cũng lén lút hít thở nhé.” Trần Thuật không khách khí đáp trả.

“Yên lặng một chút, Nghịch Chuyển Hoàng Tuyền này giá cao ngất ngưởng, nhưng thực sự có thể cứu mạng người, nếu không phải núi Tuyết Độ Mộng không xa nơi đây, và phương pháp bào chế cũng là bí mật gia truyền của gia tộc Hồ Thị địa phương, bách tính bình thường ở đây làm sao có thể dùng được loại thuốc này, đều bị quan chức quý tộc thu mua hết rồi.” Lâm đại phu cảm thán nói.

Trần Thuật vừa nghe lời này, tim đập mạnh một cái, đã biết núi Tuyết Độ Mộng không xa đây, Nghịch Chuyển Hoàng Tuyền lại giá cao ngất ngưởng, vậy hắn đi lên núi tuyết tìm vài củ không phải là mọi chuyện đều không phải lo lắng sao, vị thuốc này mọc dưới đất khoảng 2 mét, nhưng Thiên Lý Nhãn của hắn có chức năng xuyên thấu vật chết mà, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Trần Thuật nội tâm dậy sóng, mặt ngoài vẫn giữ bình tĩnh, hỏi: “Lâm đại phu, Nghịch Chuyển Hoàng Tuyền này làm sao mà tìm được?”

“Sao, ngươi muốn đi tìm sao, cái đó không dễ đâu. Vị thuốc này vốn đã hiếm, mọc dưới đất lại càng khó tìm, hơn nữa chỉ vào mùa đông mới phát huy dược tính tốt nhất, vì vậy chỉ có thể đào vào mùa đông. Những người hái thuốc lão luyện sẽ chuyên môn nuôi chó hoặc heo tìm thuốc, nhưng vài năm không tìm thấy một củ cũng là chuyện thường. Nhớ kỹ vị thuốc này không được thấy ánh sáng, cần phải đào cả đất lên, nhanh chóng đưa đến Hồ thị dược đường ở phía đông thành để bào chế.” Lâm đại phu vừa nhắc đến dược liệu là không ngừng lại được, Trần Thuật lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.

“Thái 7, Thái 7, mau ra đây, ta nhớ Thiên Lý Nhãn của ta có thể xuyên thấu mà phải không?” Trần Thuật vội vàng tìm hệ thống xác nhận.

“Đinh ~, năng lực của ký chủ có thể nhìn xa ngàn dặm, tạo ảnh 360 độ trong não, xuyên thấu vật chết, định vị theo dõi.”

“Tuyệt vời quá, sắp phát tài rồi, phát tài rồi! Hahaha, phải nhanh chóng tích lũy công đức để kích hoạt năng lực mới được.” Trần Thuật lúc này mặt không biểu cảm, trong đầu đã sớm bắn pháo hoa rồi.

“Đinh ~, nhiệm vụ của ký chủ là tích đức hành thiện, xin đừng lệch khỏi nhiệm vụ chính.”

“Ngươi hiểu cái gì, nghèo thì lo thân mình, giàu có mới có thể giúp đỡ thiên hạ, ngươi không có việc gì thì lui đi.” Trần Thuật cố gắng kìm nén khóe môi đang muốn nhếch lên.

Trong lúc Trần Thuật suy nghĩ, Lâm đại phu đã dùng dao tre thái một lát thuốc mỏng dính xuống, A Phúc vội vàng đưa một cái hộp gỗ nhỏ cho Lâm đại phu đựng thuốc.

“Lâm đại phu, lát này mỏng quá, ra ngoài có thể nhìn xuyên qua được luôn rồi.” Trần Thuật lẩm bẩm một câu.

“Dược tính này mạnh mẽ, tham lam nhiều ngược lại không tốt, đi thôi, đừng chậm trễ.” Vừa nói Lâm đại phu vừa dẫn bọn họ đến chỗ A Thừa.

“Thế nào rồi?” Bọn họ vừa mới vào cửa, Mạch Thu và Chu thúc đã nghênh đón, mong đợi nhìn họ.

“Ta đã ra tay rồi mà các ngươi còn không yên tâm sao, thuốc cũng đã mang đến rồi.” Lời này vừa thốt ra, hai người đều vui mừng khôn xiết, mắt Mạch Thu càng thêm long lanh.

“Đa tạ!” Thiếu niên nhẹ nhàng cảm ơn, Trần Thuật trấn an mỉm cười với hắn.

“Rót một chén nước lại đây.” Lâm đại phu dặn dò.

Mạch Thu nhanh nhẹn đổ nước đến, Lâm đại phu dùng mảnh tre nhanh chóng đặt lát thuốc dưới lưỡi A Thừa, lại dùng thìa nhỏ hai giọt nước vào miệng A Thừa.

Chỉ chốc lát sau, hơi thở của A Thừa lại ổn định trở lại, “Lần này thì ổn rồi, nhiều năm trước, có lưu dân đến thôn cướp bóc, trưởng thôn vì bảo vệ dân làng mà liều mạng bị thương nặng, chính là dùng vị thuốc này cứu sống lại đấy.” Chu thúc vui vẻ nói.

“Ừm, tối nay, sáng mai mỗi lần uống thêm một lát nữa, hẳn là không có gì đáng ngại nữa rồi.” Lâm đại phu cũng thở phào nhẹ nhõm nói, sau đó dẫn A Phúc đi tiền đường.

Mạch Thu nhìn thẳng vào Trần Thuật, đi đến trước mặt hắn quỳ xuống: “Trần Nhị ca, đại ân đại đức của huynh ta vô cùng biết ơn, kiếp này nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp huynh.”

“Ngươi làm gì vậy, mau đứng dậy đi!!” Trần Thuật giật mình, vội vàng kéo cậu dậy. Thấy thiếu niên không chịu đứng dậy liền nói: “Không cần làm trâu làm ngựa, biết nấu cơm là được, sau này bữa cơm của ta ngươi bao hết đi.”

“Đúng vậy, Thu ca nhi các ngươi đều đã định thân rồi, đợi sau khi cưới chăm sóc Trần Nhị thật tốt, rồi sinh con đẻ cái cho hắn, hai vợ chồng còn nói gì báo ân, cứ ân ân ái ái là được.” Chu thúc ít nói hiếm khi trêu chọc.

Thiếu niên đỏ mặt, nghiêng người ngồi xuống bên giường A Thừa không nói lời nào, rất lâu sau mới nghe thấy một câu gần như không thể nghe thấy: “Ta nấu ăn rất ngon.”

Lời này chọc cười Trần Thuật và Chu thúc, đều cảm thấy thiếu niên thật thà đáng yêu, nhưng họ không dám cười thành tiếng sợ làm tiểu ca nhi này giận.

Vị thuốc này quả nhiên có hiệu nghiệm thần kỳ, sáng hôm sau sau khi uống xong lát thuốc thứ ba, A Thừa mơ màng tỉnh lại mấy lần, mỗi lần tỉnh lại thời gian đều dài hơn, đã vượt qua cửa tử này.

Lâm đại phu kê thuốc cho A Thừa, đợi đến chiều nếu không có vấn đề gì thì có thể về nghỉ ngơi, nửa tháng sau tái khám là được. Hòn đá trong lòng ba người cuối cùng cũng được gỡ xuống, chỉ chờ buổi chiều xuất phát về thôn.

“Thạch Đầu, ngươi ở đâu?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm ấm.

Trần Thuật theo phản xạ nhảy dựng lên, một trận hoảng hốt, chết rồi chết rồi, đây là giọng đại ca nguyên chủ, sao hắn ta lại tìm đến đây.

Đại ca nguyên chủ ít nói nhưng nói một là một, ra tay cũng không hề nương nhẹ, nguyên chủ từ nhỏ đã sợ hắn, muốn tiền chỉ dám tìm nương nguyên chủ, bây giờ hắn chiếm thân thể đệ đệ người ta, còn đòi nương nguyên chủ 1 lượng bạc, bây giờ lại đem hết ruộng đất trong nhà đi cầm cố, bị phát hiện chắc bị đánh chết mất, kiểu này chỉ có thể trốn chứ không thể chống trả, Trần Thực lo lắng gãi đầu gãi tai.

“Sao ở đây mà không lên tiếng.” Cánh cửa vẫn bị mở ra, đại ca nguyên chủ cau mày nhìn Trần Thuật.

Trần Thuật nhìn thân hình đại ca nguyên chủ vạm vỡ hơn trong ký ức, tưởng tượng bắp tay cuồn cuộn vung nắm đấm đập vào người mình, Trần Thuật cảm thấy mắt hơi tối sầm, lùi lại hai bước.

“Ngươi đừng sợ, ta sẽ chắn cho ngươi.” Trần Thực nghe thấy giọng nói trong trẻo của Mạch Thu, nhìn thân hình nhỏ bé của thiếu niên đứng trước mặt mình, hắn có chút cảm động lại có chút muốn cười.

Nam tử đứng ở cửa nếp nhăn giữa lông mày càng sâu hơn, sải bước đi về phía Trần Thuật.

______

楚楚: nhỏ wiki nó sập tui dịch đỡ bản raw nên sẽ không đúng nội dung 100% đâu 💐💐

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play