Đằng Ấu Khả vui tươi điều chỉnh quyền riêng tư của viện: không tiếp khách, cho phép để lại lời nhắn, âm thanh liên lạc, trao đổi vật phẩm.
Nghĩa là hàng xóm chỉ thấy cái vỏ bên ngoài, không ai biết trong nhà có ai, đang làm gì. Dù cô dắt cả nhà đến ở chung cũng không sợ bị dòm ngó.
Nếu muốn gặp mặt ai đó, có thể trả phí để mở truyền tống trận – tính phí theo khoảng cách thực tế, đắt khủng khiếp.
Nhưng cô mới bảy tuổi, chỉ mới nhập môn, gặp ai lỡ lộ tẩy thì toi — chuyện này để sau tính.
Sau đó, cô quay về viện tùy thân, nhìn xung quanh. Ban đầu chỉ có một căn nhà gỗ nhỏ và mảnh sân bỏ túi – muốn mở rộng phải tự bỏ công ra làm.
“Tạp Tạp, ngươi nói xem, ta có thể dời vườn hoa ở phế thổ thế giới kia vào đây không?”
“Được chứ! Nhưng tiếc quá, ký chủ lúc trước chỉ mang mỗi khu vườn đi, mấy loại hoa quý đều bị đầu não thu lại rồi.”
“Ai nói?”
Đằng Ấu Khả cười híp mắt, mở lòng bàn tay trái, một mảnh ánh sáng trắng lấp lóe, hiện ra bảng trồng hoa với chỉ số: (12/999).

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play