Ngọc Bội lần đầu tiên cảm nhận được một việc:
Giáo dục tiểu đồ đệ này, e là hơi… nan giải.
Không đi được đường thẳng, thì ta… đi đường vòng.
Hắn không nỡ để thiên phú của tiểu đồ đệ bị chôn vùi, quyết định tùy cơ ứng biến, vận dụng hết tài năng, vừa lóe lên một ý tưởng.
“Haiii, vi sư chợt nhớ ra, trong thức hải của ta có một vật quý, không giống pháp bảo bình thường, là một lệnh bài được dưỡng dưỡng suốt mấy trăm năm —— Dưỡng Lão Lệnh của Dưỡng Lão Minh thuộc Thương Hải giới. Con từng nghe chưa?”
“Dưỡng Lão Minh?”
Ấu Khả lắc đầu ngơ ngác, rồi vểnh tai lên, ngoan ngoãn thỉnh giáo.
Ngọc Bội thấy con bé mắc câu, à không, là hứng thú, liền âm thầm đắc ý, cảm thấy mình đúng là vẫn cao tay. Hắn nhẹ nhàng rút ra một lệnh bài bằng gỗ bồ đề từ ấn đường, hình dáng cổ xưa, phát ra khí tức ấm dịu an thần.
“Đây là Dưỡng Lão Lệnh. Ai có nó sẽ được quyền tham gia khảo nghiệm của Dưỡng Lão Minh. Nếu vượt qua, sẽ có tư cách chính thức nhập môn.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT