Lúc Đằng Ấu Khả đang mơ tưởng đến cuộc sống an nhàn dưỡng lão trong tương lai, đám trai tráng đã khệ nệ khiêng thùng gỗ tới, bắt đầu nhóm lửa nấu nước. Trong lúc ấy, đạo sĩ áo đen đến từ Đại Hắc Sơn – một tên tu sĩ y đạo – cứ nhìn chằm chằm Hồ Bán Tiên từ đầu đến chân, ánh mắt chẳng chút kiêng dè.
Hồ Bán Tiên chỉ liếc hắn một cái rồi cười nhạt:
"Thế nào? Không phục? Bản thân không có bản lĩnh cứu người, chẳng lẽ còn muốn cấm người khác ra tay?"
Tên y tu kia lập tức nổi đóa:
"Ngươi nghĩ ta không nhìn ra đây là trúng độc sao? Loại kịch độc vô sắc, vô vị, lây truyền qua nước bọt, ta đã quan sát hồi lâu mới dám xác định! Ngươi thì hay rồi, vừa tới đã lấy giải dược ra dùng. Ai biết có phải chính ngươi là kẻ hạ độc hay không?"
Lời còn chưa dứt, dân làng trong lòng thót một cái. Nói thật, chuyện này… cũng không phải không có khả năng!
Trấn bên cạnh trước kia từng có vụ dịch tiêu chảy nghiêm trọng, chết mất mấy người. Sau đó có lang trung từ xa tới, tự xưng có thần dược tổ truyền, trị được bách bệnh. Ban đầu mọi người còn nghi ngờ, nhưng không ngờ hắn vừa cho uống thuốc là khỏi liền, ai nấy đều dốc túi biếu tặng, cảm tạ ân cứu mạng. Đến khi phát hiện bị lừa thì tên kia đã ôm tiền cao chạy xa bay rồi.
Đằng Vân Đạm thấy bà con sắc mặt bất ổn, tức đến giậm chân:
"Các ngươi đừng nghe hắn nói nhảm! Đây là lão thần tiên ta đặc biệt mời tới, chẳng lẽ ta còn hại các ngươi được à? Hắn là sợ thuốc của lão thần tiên hữu dụng, mất hết thể diện nên mới dở trò!"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT