Màn đuổi quỷ của nhà họ Tống thất bại thảm hại, dân chúng hoảng sợ, ai nấy nhanh chóng đóng cửa cài then. Đằng gia cũng không ngoại lệ.
Chuyện xấu đến còn nhanh hơn tưởng tượng.
Ba bà cốt hóa điên tuy đã bị trói và giao lại cho người thân trông coi, nhưng những người bị họ cắn thì chẳng ai để ý. Vì vết thương không nặng, thậm chí không thèm đến y quán.
Kết quả — nửa đêm, một người trong số đó đột nhiên phát điên, cắn cả nhà tám người: cha mẹ, con cháu đủ cả. Sau đó toàn bộ nhà ấy đều phát bệnh, lao ra đường cắn người loạn xạ.
Người dân Biệt Hạc thành hoảng sợ báo quan. Quan binh lập tức phong tỏa trấn Hạc Hành, nhưng đã quá muộn. Cả trấn nhỏ biến thành địa ngục trần gian. Người cắn người, bị cắn xong lại hóa điên rồi quay ra cắn tiếp.
Trời vừa tờ mờ sáng, Đằng Ấu Khả bị đánh thức bởi tiếng phá cửa vang lên từ ngoài sân. Trong cơn mơ màng, nàng nghe thấy tiếng kêu cứu và tiếng r*n rỉ vọng lại từ đường phố.
“Tạp Tạp, bên ngoài có chuyện gì thế?”
Hệ thống vừa rà quét xong đã kêu toáng lên: “Ký chủ ơi, toang rồi! Người trên đường đang cắn nhau! Cả đám thanh niên ra cứu người cũng bị lây, quay đầu lại cũng hóa điên, y như... tang thi virus ấy!”
Đằng Ấu Khả nhíu mày: “Đây là trò gì nữa vậy?”
“Có thể là tà tu làm trò. Trước kia mười thế giới thì hết năm cái gặp vụ này rồi còn gì.”
“Cha mẹ ta đâu?”
“Cha ngươi thuộc dạng nghĩa hiệp, vừa phát hiện có chuyện là lao ra cứu người rồi. Vừa cứu người vừa tiện tay... giết gà vịt chó lợn chạy loạn đầy đường. Cảnh tượng còn kinh hơn cả bị cắn.”
Đằng Ấu Khả: “……”
“Mẹ ngươi thì nói không ra khỏi cửa, sau đó lén trèo tường đi luôn. Trưởng tỷ thì cực kỳ tỉnh, giả vờ không thấy gì, còn giúp mẹ ngươi dùng người giấy và chăn bông tạo hình giả nằm giường. Nhân tiện nấu cơm bằng linh thảo và linh mễ cho ngươi luôn. Nhị ca thì đang quỳ trong phòng khấn ngọc bội cầu thần giúp đỡ.”
Đằng Ấu Khả thở dài: Nhị ca ngốc, cầu ngọc bội chi bằng cầu ta. Chuyện này ta có kinh nghiệm rồi nha.
Vừa định dậy đi bày mưu cho Đằng Vân Đạm, thì nghe tiếng bước chân ngoài cửa, nàng liền vội vàng nằm xuống giả bộ ngủ.
Đằng Phong Khinh bưng đồ ăn vào, thấy muội muội ngủ say, giữa mày không còn vẻ sát khí căng thẳng như trước. Nàng nhẹ nhàng đắp chăn cho muội, vén tóc mái ra rồi thì thầm:
“Tiểu Khả, muội nhất định phải thật mạnh mẽ. Tỷ nghi ngờ chuyện hôm nay có liên quan đến kẻ đã mượn mệnh muội lúc trước. Lần này, tuyệt đối không thể nhân nhượng!”
Nghe tới đây, Đằng Ấu Khả lập tức quyết định: Ngủ tiếp thôi, trưởng tỷ trâu bò thế kia, ta cứ yên tâm dưỡng sinh là được rồi.