Những lời đầy kiêu ngạo kia lại được hô lên từ miệng một con ngỗng trắng, giọng điệu còn mang theo mấy phần vui mừng khó hiểu. Chúc Thanh hơi ngẩn người, khóe mắt không khỏi hiện lên ý cười.
“Con ngỗng này đúng là có linh tính thật.” Dù hôm qua không được tận mắt chứng kiến nó lao lên đạp đối thủ thay chủ, mấy người bạn của hắn cũng đã thay phiên kể lại một lượt, khiến hắn cảm thấy cực kỳ thú vị.
Còn cả thiếu niên kia, người tự nghĩ ra chiêu kiếm gì đó tên là... Vạn Kiếm Xuyên Cúc? Thật đúng là một nhà người thường mà có chút bất thường.
Hôm nay đối thủ rõ ràng đã thể hiện thiện chí, không khí phía Đằng gia cũng thoải mái hơn rất nhiều. Ít nhất thì, mọi người không còn lo lắng tiểu thư hay muội muội của nhà họ Đằng yếu đuối không gánh vác nổi.
Trọng tài lên tiếng giục bọn họ, nhưng khẩu khí cũng khá ôn hòa: “Muốn tán gẫu thì để xuống đài rồi hẵng nói tiếp, mau chóng chọn người, đừng chậm trễ thời gian. Trận đấu sắp bắt đầu.”
Chúc Thanh chắp tay với trọng tài, rồi quay sang nhìn mấy người bên phía Đằng gia. Hắn quan sát kỹ, thầm ngạc nhiên trong lòng — đừng nhìn năm người này ăn mặc mộc mạc, nhưng khí chất và phong tư đều thuộc hàng xuất sắc.
Ánh mắt hắn tuy đánh giá nhưng rất kiềm chế, mang theo sắc thái thưởng thức mà không khiến người khác phản cảm. Chỉ lát sau, ánh mắt ấy dừng lại trên người Đằng Vân Đạm. “Nghe nói Đằng đạo hữu là trụ cột trong nhà, vậy sau này xin hãy thủ hạ lưu tình.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT