Triệu thành chủ vì chuyện này mà sầu đến bạc cả tóc, lúc này dốc toàn lực thuật lại mọi chuyện xảy ra trong thời gian qua, kể luôn cả hai phần thưởng chưa ai đến nhận, gộp hết lại giao cho Đằng gia.
“Chín tòa tiên thành còn lại ít thì cũng có ba danh ngạch, nhiều thì đến năm. Giờ ai ai cũng đang chờ xem Biệt Hạc thành chúng ta mất mặt thế nào đây! Ai… lần này thật sự là không còn đường lui, chỉ đành trông cậy cả vào năm vị đây.”
“Triệu thành chủ quá lời rồi, chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Đằng đồ tể khiêm tốn đáp, cũng không dám nói cứng miệng, dù sao thì trong mắt người khác, cả nhà họ nhìn qua cũng chẳng giống kiểu gì đáng tin cả.
Triệu thành chủ tất nhiên hiểu rõ điều đó, nhưng ông đâu còn cách nào khác? Cả Yến Thanh đại lục chỉ có mỗi Biệt Hạc thành là hẻo lánh nhất, dân chúng ăn không đủ no, uống không đủ nước, tài nguyên ít đến thảm thương—không trông cậy vào họ thì còn biết làm sao?
Có điều, ông cũng không dám thật sự xem thường Đằng gia. Người ta rõ ràng đã chọn cách tách khỏi đại đội, âm thầm quay về—nói không chừng chính là vì để né phục kích dọc đường.
Bên kia, Đằng Ấu Khả cũng nhanh chóng thu toàn bộ phần thưởng phong phú vào chiếc ba lô không đáy. Triệu thành chủ liếc thấy, trong lòng không khỏi lại thêm một trận kinh ngạc.
Trong tay có túi trữ vật thần kỳ đến thế… Có lẽ, Đằng gia thật sự có điều gì khác biệt chăng?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT