Đằng Ấu Khả sực tỉnh, quay đầu nhìn lại thì thấy nhị ca của mình đã sắp tiến tới chỗ ngọc bội phát sáng giữa không trung. Khối ngọc bội tỏa hào quang chói mắt, lơ lửng bay lên rồi cười ha hả:
“Tiểu tử, lão phu thấy ngươi cốt cách thanh kỳ, khí vận bất phàm, có muốn bái lão phu làm thầy không hả?”
Đằng Vân Đạm nghiêm túc suy nghĩ rồi gật gù hỏi:
“Ngươi biết... dọn gạch không?”
Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp mấy cảnh tượng kỳ lạ thế này, nên vẻ mặt cũng khá bình tĩnh.
Hồi còn nhỏ mới tập tễnh học đi, hắn từng đụng phải mẹ mình đang điều khiển một người giấy quét sân. Khi ấy mẹ chỉ nói đó là “quỷ hồn đến trả ơn” do bà nhảy đại thần gọi về giúp việc, rồi dặn hắn không được hé răng nửa lời, nếu không sau này quét nhà sẽ tới lượt hắn. Thế là từ đó tới giờ, hắn luôn giữ mồm giữ miệng, ngay cả với trưởng tỷ cũng không nói nửa câu.
Ngọc bội lập tức sững người:
“Dọn gạch???”
Nó cảm thấy thiếu niên này đúng là ngốc bẩm sinh. Nhưng mà — cái kẻ ngốc này lại có khí vận mê người đến khó tin. Dù hơi đần một tí, nhưng chỉ cần cùng hắn ký kết, nó sẽ có cơ hội chữa lành thần hồn, đoạt lại thể xác. Một tí ngu ngốc có đáng gì? Chịu đựng chút là được.
Chỉ trong chớp mắt, nó đã tính toán xong xuôi, nghiêm túc không đùa nữa:
“Ngươi vốn chỉ có bảy phần vận khí. Nhưng nếu theo ta, ta có thể giúp ngươi nâng lên mười phần. Ngươi có biết ba phần đó đại biểu cho điều gì không?”
Đằng Vân Đạm thật thà lắc đầu.
“Nghĩa là — ngươi vốn chỉ có thể trở thành bá chủ một phương, giờ có thể là thiên hạ chi chủ! Vốn có thể tu thành Hóa Thần đạo quân, giờ sẽ là phi thăng thượng giới!”
Đằng Vân Đạm tuy còn nhỏ nhưng lòng tự tôn không ít. Vừa bị bạn học nhục mạ, nay nghe mấy lời này liền bị gợi lên chí lớn. Nhưng điều khiến hắn để tâm nhất lại là:
“Nếu ta thật sự trở nên lợi hại như thế, có phải là có thể kiếm tiền nuôi gia đình? Giúp cha mẹ với tỷ tỷ không còn vất vả? Còn muội muội… có thể tìm được thần y cứu được bệnh ngủ của nó không?”
Ngọc bội im một lúc rồi gật đầu:
“…… Phải.”
Nó không sợ người có tình thân, bởi vì càng có ràng buộc, càng dễ bị điều khiển. Còn mấy người nhà kia? Chẳng qua là vài kẻ phàm nhân mệnh ngắn. Đợi đến khi hắn thật sự bước lên con đường tu đạo, bế quan trăm năm, ra ngoài thì họ đã sớm hóa tro bụi, không ai còn nhớ họ là ai.