Sáng sớm, Đằng đồ tể đi săn về, vác một con heo rừng to vật vã, phong trần bừng bừng.
Diêm bà cốt còn đang ngủ nướng. Mèo đen vừa ló ra khỏi góc, đã bị một cước dẫm thẳng xuống đất — ai biểu mơ mộng nàng sẽ tiếp tục làm việc chứ.
Đằng Phong Khinh thì dịu dàng nhìn Đằng Vân Đạm luyện kiếm, mấy chiêu múa đao bổ đầu yêu thú lẫn nội tạng, rồi xử lý sạch sẽ, nấu thành nồi canh thơm ngát, cả nhà ai cũng có phần, ngay cả ngỗng trắng cũng không thiếu.
Nàng còn gắp cho Đằng Vân Đạm một miếng: “Nhị đệ mỗi ngày tu luyện vất vả, gia tộc này còn phải dựa ngươi chống. Ăn nhiều một chút.”
Đằng Vân Đạm: Hạnh phúc sao lại mang theo chút nổi da gà... chắc là ảo giác.
Đằng Ấu Khả nghe mà lạnh sống lưng: “…”
Canh thịt thơm nức mũi, thịt mềm dai ngọt nước, nàng vô tình ăn quá no. Vỗ vỗ cái bụng, ra ngoài đi bộ tiêu thực, ngỗng trắng lạch bạch theo sau, bắt chước nàng đi từng bước, chọc người cả nhà cười rộ lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play