“Người như Trương Phủ Trì có lẽ mới là số đông,” Võ Khâu Sơn cũng nhớ tới Thương Văn Càn, lông mày khẽ nhíu lại, “Nhưng dạng người đó còn khó đối phó hơn. Rất có thể bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ lúc bị điều tra sẽ bắt con tin uy hiếp cảnh sát.”
Sầm Liêm cầm cuốn sổ đánh dấu mà Võ Khâu Sơn đưa, xem kỹ lại một lượt, phát hiện trong phạm vi bốn toà nhà có thể quan sát được, gần như mỗi toà đều có dấu hiệu tụ tập người phạm tội.
“Cậu sợ bọn họ gài sẵn thuốc nổ trong khu nhà?” – Sầm Liêm nhìn đến cuối cùng, trong lòng chìm hẳn xuống – “Khả năng có thật. Bọn họ đã bám trụ ở đây một thời gian dài, làm gì cũng không quá đáng.”
“Nếu thật sự có gài thuốc nổ thì cậu định làm sao?” – Võ Khâu Sơn nghiêm túc hỏi – “Giờ chỉ cần chúng ta có chút động tĩnh tra xét, bọn họ sẽ lập tức nhận ra là đã bị lộ, đến lúc đó càng nguy hiểm.”
Sầm Liêm trầm mặc. Anh hiểu lời Võ Khâu Sơn nói là hoàn toàn có thể xảy ra.
“Để tôi nghĩ đã,” – anh ngả người dựa vào ghế sofa – “Cố tình sơ tán cư dân trong khu này thì quá lộ liễu. Trừ phi chúng ta khiến bọn họ tự nguyện rút khỏi khu này.”
Đối với khu dân cư này, cảnh sát chỉ là người đến sau. Ai biết Trương Phủ Trì đã bố trí những gì ở đây? Ra tay ở đây không phải là nước đi sáng suốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT