Sầm Liêm lúc này cũng không rảnh rỗi gì cho cam. Trên tay anh là tập hồ sơ về vụ “tự sát” của Trịnh Vĩ Hằng – chính là vụ mà bên Cục Công an thành phố đã công khai kết án trước đó.

“Cậu bắt đầu nghiên cứu vụ này rồi à?” – Võ Khâu Sơn ngồi xuống cạnh anh.

Từ khi Trịnh Vĩ Hằng chỉ ra vụ án có điểm khả nghi, trong lòng anh ta cũng không ngừng nghĩ đến chuyện đó.

“Khó mà không nghĩ đến, bởi vì tôi không tin trên đời này có loại tội phạm hoàn mỹ.” – Sầm Liêm ngẩng đầu lên, giọng bình thản – “Nếu từ đầu đến cuối chúng ta không tìm thấy bất kỳ sơ hở nào, thì e rằng, cô ta thực sự là tự sát.”

Võ Khâu Sơn bật cười.

“Biểu cảm này của cậu chẳng giống đang tin chuyện đó là tự sát đâu.”

Chọc thủng lớp mặt nạ của Sầm Liêm, Võ Khâu Sơn chưa bao giờ khách sáo.

Sầm Liêm cũng chẳng buồn phản bác.

“Mấy vụ tự sát vốn đã dễ bị nghi ngờ, huống chi lại là treo cổ.” – Anh thừa nhận – “Chỉ là tôi cũng chưa nắm rõ được đầu đuôi vụ này, nhưng nếu bây giờ cứ cầm mấy giả thiết này đến gặp bên thành phố, kiểu gì cũng bị chửi.”

Dù gì bên kia người ta cũng đã tuyên bố kết án rồi.

“Vậy thì tạm gác lại đã.” – Võ Khâu Sơn cũng chẳng nghĩ ra cách nào khả thi hơn – “À đúng rồi, có khả năng sắp tới chúng ta phải xử lý một vụ án tồn đọng nữa.”

“Ngô cục báo với cậu à?” – Sầm Liêm vẫn đang nghiền ngẫm tập hồ sơ trên tay, chẳng có thêm manh mối nào, bèn đổi chủ đề.

Lần nghỉ phép này vốn không dài, Cục cũng không thể để những người có sức chiến đấu mạnh như bọn họ cứ ăn không ngồi rồi mãi.

“Không, Ngô cục chưa nói gì cả. Nhưng tôi có đọc hồ sơ án cũ ở thành phố, phát hiện một vụ tồn đọng ba năm rồi – tính chất nghiêm trọng, cực kỳ phức tạp, không có chút đầu mối nào.” – Võ Khâu Sơn nhắc đến vụ án thì sắc mặt cũng trầm xuống – “Hiện trường lúc đó rất kinh khủng.”

Sầm Liêm bỗng nhớ ra điều gì, ngồi bật dậy trên ghế sofa:

“Khoan đã, cậu nói chẳng phải là cái vụ ‘cái đầu bị nhét vào bụng’ năm đó đấy chứ?!”

Lúc ấy anh còn đang công tác ở đồn công an, suốt ngày tiếp xúc với các cô chú già cả, nhưng một vụ án gây chấn động như vậy thì không thể không biết.

“Chính là nó đấy.” – Võ Khâu Sơn gật đầu, không ngạc nhiên khi Sầm Liêm cũng biết đến – “Thời điểm đó, tổ chuyên án điều tra suốt ba tháng mà không ra được gì.”

Ba tháng điều tra không có kết quả, lại là tổ chuyên án cấp thành phố – đủ biết vụ này nghiêm trọng đến mức nào.

Sầm Liêm không ngờ lại là một vụ khó nhằn đến thế.

“Tôi vẫn còn chút ấn tượng, nhớ mang máng là thi thể bị phát hiện khi hồ thủy điện xả lũ.” – Anh cố gắng nhớ lại chi tiết – “Phần lớn thi thể đã phân hủy, gần như chỉ còn xương trắng. Đến giờ danh tính vẫn chưa xác định được, nguyên nhân cái chết cũng không thể xác định.”

Không xác định được thân phận, tức là không ai đến nhận xác. Vụ án cứ thế treo tới tận bây giờ. Rất có thể thi thể vẫn còn nằm trong kho lạnh, chưa được hỏa táng.

“Các anh đang bàn vụ án nào vậy?” – Đường Hoa hóng chuyện, dựng tai thò đầu qua – “Tôi nghe loáng thoáng gì đó về hồ thủy điện?”

“Đúng rồi, cậu không nghe nhầm đâu.” – Sầm Liêm lại nằm vật xuống – “Quả nhiên, cứ mỗi lần xin nghỉ là thể nào cũng là để chuẩn bị cho vụ án khó nhằn tiếp theo.

Vụ này nghe đã thấy không có lối vào.

“Vụ cái đầu trong bụng ấy hả?” – Vương Viễn Đằng và Tề Diên cũng tới nhập hội – “Hồi đó còn điều người từ phân cục Đài Sơn qua, đến cuối cùng cũng chẳng điều tra ra được gì.”

Viên Thần Hi và Khúc Hàm đang chơi game cũng không kiềm được mà dừng lại hóng chuyện, đồng thời đồng thanh hít khí lạnh.

Vụ này hồi đó thật sự nổi tiếng, thậm chí còn có vài tấm ảnh thi thể bị rò rỉ ra ngoài.

“So với vụ này thì vụ tối qua quả thật là... quá đơn giản.” – Khúc Hàm vừa lướt tìm thông tin năm đó vừa lẩm bẩm – “Mà thôi cũng tốt, để mấy người phá án xong trở về hăng hái thì tiện thể vả luôn cú tát hiện thực.”

“Thật ra vụ tối qua mới là kiểu án mà cảnh sát hình sự thường xuyên gặp.” – Viên Thần Hi chen vào – “Chỉ là bọn mình đã lệch khỏi đường ray của ‘cuộc đời cảnh sát bình thường’ từ lâu rồi.”

Mọi người đều im lặng.

“Đừng vội nghĩ đến vụ đó. Hỏi xem đám ‘tân binh’ bên kia tình hình thế nào rồi.” – Vương Viễn Đằng bèn gọi điện cho đội dò hỏi tiền tuyến.

“Vương ca, bên em vẫn ổn. Bọn em đang trên đường đến công ty mục tiêu để hỏi thăm.” – Đầu dây bên kia truyền đến giọng vui vẻ. Đây là lần đầu tiên họ độc lập điều tra một vụ án, không giấu nổi phấn khích.

“Nhớ chú ý an toàn.” – Vương Viễn Đằng nhắc nhở xong mới cúp máy.

Khúc Hàm nhìn đồng hồ:

“Nếu đúng tiến độ thì khoảng hai tiếng nữa là bọn họ sẽ xác minh được chuyện một nữ công nhân từng bị Lưu Kiến Bân quấy rối gần đây, rồi sau đó... tự sát.”

Sầm Liêm liếc mắt nhìn cô, phát hiện cô có vẻ như đã biết rõ hung thủ là ai.

Võ Khâu Sơn không tra thêm gì, nhưng ánh mắt của Sầm Liêm cho thấy Khúc Hàm tra đúng rồi.

“Chẳng phải là cái thằng bạn trai của Nghiêm Hi Viện sao? Các người làm gì bí ẩn vậy?” – Đường Hoa vẫn chưa hiểu gì.

Vương Viễn Đằng vỗ vai anh ta, nói với vẻ già đời: “Có một số chuyện... không cần phải nói ra.”

“Chuyện gì mà không cần nói ra?” – Lâm pháp y xuất hiện ở cửa, giọng uể oải – “Lại có án mới mà tôi bị bỏ lỡ hả?”

“Không có đâu, bọn tôi vẫn đang nói về vụ của Lưu Kiến Bân.” – Sầm Liêm để ý thấy mắt Lâm pháp y thâm quầng, đoán chừng cô chưa chợp mắt được chút nào – “Lâm tỷ, chị đi nghỉ một lát đi. Đợi chị dậy chắc cũng vừa lúc chúng tôi về cục.”

Lâm pháp y ngáp một cái:

“Nếu không phải vụ này có người nhà nạn nhân, tôi cũng chẳng theo qua làm gì. À mà, bạn trai Nghiêm Hi Viện lúc vật lộn chắc cũng bị thương, bắt được chắc cũng nhanh thôi. Nếu mấy đứa về trước, nhớ gọi tôi dậy.”

Nói xong cô đi thẳng lên lầu tìm phòng nghỉ.

“Cả thế giới đều biết hung thủ là ai rồi.” – Viên Thần Hi cười khổ – “Giá mà vụ tiếp theo cũng dễ như thế thì tốt biết mấy.”

“Không có chuyện đó đâu.” – Sầm Liêm nhìn như sống không còn gì luyến tiếc – “Vụ án mà tụi tân binh phá được đều là kiểu quái nhỏ khởi động. Tới tay tụi mình thì toàn boss lớn, thỉnh thoảng còn trộn thêm vài con trùm cuối nữa cơ.”

Đường Hoa định chơi game, nhưng bỗng cảm thấy... điện thoại chả còn thú vị gì nữa.

Thế là anh quyết định dứt khoát thoát game, mở video ngắn xem giải trí.

Không ngờ mới lướt chưa được hai phút, video liền phát ra tiếng:

“Những ai thường xuyên giết người đều biết: giết thì dễ, phi tang mới khó...”

Anh ngay lập tức ném điện thoại sang một bên, không thèm liếc lại, rồi tiêu cực mà nằm vật trên ghế sofa ngủ luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play