Tuy lúc lên trực thăng trông có vẻ hào hùng lắm, nhưng thực ra Sầm Liêm cũng chẳng mấy khi đi phương tiện này, ngoài lần trải nghiệm hồi còn đi học thì gần như chưa bao giờ ngồi trực thăng cả.
“Khoan đã, đời này tôi lần đầu tiên được ngồi trực thăng đó nha,” Đường Hoa ngẩng đầu nhìn chiếc trực thăng khổng lồ, mắt sáng rỡ như trẻ con vào công viên giải trí. “Cái này to hơn tôi tưởng nhiều thật.”
“Xem video với tận mắt nhìn thấy là hai chuyện khác nhau mà,” Sầm Liêm hít một hơi thật sâu, cố làm ra vẻ bình tĩnh bước lên trực thăng, “Nhanh đi thôi, cảnh sát ở đó đã bám theo chiếc xe thương vụ rồi, chúng ta cũng phải đuổi kịp mới được.”
Trải nghiệm ngồi trực thăng thì không mấy dễ chịu. Nếu không phải vì không có thời gian để sắp xếp tuyến đường phù hợp hơn, họ cũng chẳng muốn chọn phương tiện vừa đắt đỏ vừa phiền toái thế này.
Đến được Qua Châu rồi, Đường Hoa lúc xuống máy bay vẫn còn tiếc rẻ, “Tưởng đâu sẽ được vừa đáp xuống từ trên trời, vừa quét sạch mấy tên bắt cóc như trong phim chứ.”
“Cái đó không thuộc phạm vi công tác của đơn vị chúng ta,” Võ Khâu Sơn vừa xoa xoa tai bị ù, vừa thản nhiên nói, “Bên đội võ cảnh mới có mấy nhiệm vụ kiểu đó.”
Đường Hoa tiếc nuối ba giây, sau đó nhanh chóng chuyển hướng, bắt đầu hỏi Sầm Liêm: “Giờ làm gì tiếp?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play