“Tôi khuyên cậu đừng có nghĩ nhiều, lỡ suy nghĩ nhiều quá thì cái vụ án này nó thật sự dính tới chỗ mình đấy.” – Sầm Liêm lên tiếng đầy chân thành – “Bọn mình ở tỉnh bên cũng bắt đầu có chút tiếng tăm rồi. Những vụ án kiểu lạ lạ, đặc biệt hoặc hóc búa, chưa biết chừng cuối cùng cũng sẽ đổ lên đầu mình thôi.”

Đội chi viện giờ tên tuổi càng lúc càng nổi. Sầm Liêm cũng hiểu rất rõ về mình. Là một trong những “bảng hiệu sống” của cục Khang An, hễ có tỉnh nào không xử được vụ nào lớn, kiểu gì cũng lôi mình ra đầu tiên.

“Thế nên mới nói, nếu tỉnh bên thật sự cần người, thì kiểu gì mình cũng bị gọi sang,” – Võ Khâu Sơn gật gù, cũng rất rõ tình hình – “Cậu nên chuẩn bị tâm lý làm người đứng mũi chịu sào đi là vừa.”

Sầm Liêm nhìn Võ Khâu Sơn một cái, chợt thấy người anh em này dạo này cũng thay đổi không ít, tính tình càng lúc càng... thiếu đánh.

...

Sáng hôm sau.

Võ Khâu Sơn dẫn theo Đường Hoa và Viên Thần Hi, lại mượn thêm hai tiểu đội từ đại đội bên cạnh, lái luôn bảy tám chiếc xe cảnh sát, khí thế hừng hực tiến vào thôn Viên Gia Miếu.

Giờ này khỏi phải sợ làm “rút dây động rừng” gì nữa. Vụ án điều tra đến mức này, Viên gia miếu thôn đã dính quá nhiều vào vụ giết người. Có điều tra thế nào cũng không tránh được, dứt khoát dốc quân đánh trận.

Còn Sầm Liêm thì không vội sang bên đó. Hắn cùng Vương Viễn Đằng đi thẳng đến phân cục Đài Sơn.

Bên này, Viên Thịnh Vượng đã bị phân cục dùng chiêu "thiết thủ bắt người" đưa vào phòng thẩm vấn rồi. Ai cũng sợ ông này thật sự chuồn mất.

Khi Sầm Liêm đến nơi, vừa bước vào phòng đã thấy rõ Viên Thịnh Vượng có chút khẩn trương.

“Ông là Viên Thịnh Vượng?” – Sầm Liêm ngẩng đầu nhìn hắn, thẩm vấn chính thì bên phân cục đã làm rồi, giờ hắn chỉ cần làm lại các bước hỏi thông thường thôi.

Viên Thịnh Vượng ngẩng lên liếc Sầm Liêm một cái, vô thức nhíu mày.

Tên cảnh sát trước mặt này nhìn còn khá trẻ, có vẻ cũng không mấy coi trọng mình, làm hắn hơi khó chịu.

Vương Viễn Đằng bắt gặp ánh mắt này, không nhịn được cười khẽ:
“Lên sân khấu rồi đó, người ta thấy cậu mặt còn non, trong lòng khó chịu lắm.”

Khóe miệng Sầm Liêm khẽ giật.

Hắn thật ra cũng chẳng thích mấy cái trường hợp kiểu “không khí ngượng ngùng” thế này, nhưng vừa rồi hắn vẫn luôn tập trung quan sát ký lục trên đỉnh đầu Viên Thịnh Vượng. Nhìn tới nhìn lui ba lượt, vẫn chỉ có đúng một cái tội danh.

Không còn cách nào khác, đành theo trình tự bình thường mà hỏi.

“Giải thích một chút đi, ba năm trước cái xe này sao lại xuất hiện dưới lầu nhà Trần Gia Lộ ở Quế tỉnh Thương Thị?”

Trong lúc hỏi, ánh mắt hắn không rời khỏi biểu cảm của đối phương. Đúng như dự đoán — Viên Thịnh Vượng trông rõ ràng rất căng thẳng.

“Xe đó là tôi cho mượn, một người họ hàng xa nói muốn đi du lịch tự túc, tôi liền cho mượn.” – Viên Thịnh Vượng đương nhiên sẽ không khai thật ngay.

“Cho ai mượn?” – Sầm Liêm hỏi tiếp, biết tỏng mà vẫn hỏi.

Lần này Viên Thịnh Vượng trả lời không chút do dự: “Cho Vương Cùng Tân ở thôn Viên Gia Miếu mượn. Hắn là con của chị họ của tôi, chị ấy là con gái của cô ba nhà tôi.”

Cái quan hệ này đúng kiểu “bắn đại bác cũng không tới” — xa đến mức Sầm Liêm từng xem cả hộ tịch của hai người mà còn không hiểu nổi họ gọi nhau bằng gì cho đúng.

“Chiếc xe giờ đâu rồi? Vẫn ở nhà ông à?” – Sầm Liêm chưa vội để lộ ý đồ, tiếp tục hỏi dò.

“Không có đâu,” – Viên Thịnh Vượng lắc đầu lia lịa – “Xe cũ quá rồi, cũng chẳng bán được giá, tôi báo hỏng từ lâu.”

“Vậy báo hỏng rồi ném đi đâu?” – Sầm Liêm vẫn kiên nhẫn.

Những kiểu loanh quanh né tránh như này hắn gặp nhiều rồi. Từ gái ngành đến lưu manh, chẳng thiếu người từng dựng lên một câu chuyện nghe ra thì có vẻ logic, nhưng bản chất toàn là bịa. Huống chi đối phương lần này lại là dân buôn.

Chỉ có điều, đến tận lúc này, điều khiến Sầm Liêm vẫn không hiểu được — là tại sao Viên Thịnh Vượng làm được chuyện lớn như vậy mà trên đầu chỉ có đúng một cái Phạm Tội Ký Lục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play