Sầm Liêm ngồi lặng trên ghế hồi lâu, mất gần một phút mới từ cảnh tượng vừa rồi hồi thần lại.
Tuy trước đây từng trải qua không ít lần “thấu cảm”, nhưng kiểu tử vong đầy tuyệt vọng và giày vò như vừa rồi thì đúng là lần đầu tiên. Rõ ràng đây là một dạng tra tấn kéo dài, dùng trên loại tội phạm như Dương Hiểu Xuyên – người làm điều ác không số – thì cũng không có gì sai, nhưng nếu áp lên một cảnh sát như anh, người làm việc vì nhân dân thì… đúng là có chút ngược đãi rồi.
Gạt bỏ tâm trạng bị “ngược đãi”, Sầm Liêm bắt đầu phân tích xem trong đoạn thời gian ngắn ngủi kia có manh mối gì đáng giá hay không.
Đầu tiên, anh có thể khẳng định cơ thể khi đó bị trói bởi dây thừng. Lúc giãy giụa, cổ tay truyền đến cảm giác bị cứa rát, cho thấy trên thi thể có thể còn lưu lại những sợi lông, bụi vải từ dây buộc.
Tiếp theo, trong lúc giãy giụa anh nghe được tiếng ghế va chạm mặt đất. Âm thanh đó không giống như vang lên từ nền gạch men hay sàn gỗ, mà có vẻ như là nền xi măng chưa hoàn thiện.
Cuối cùng và cũng quan trọng nhất: dù bị bịt mắt, anh vẫn cảm nhận được trong phòng có ánh sáng – thứ ánh sáng chói lọi xuyên qua lớp vải che mắt từ phía trần nhà. Điều này chứng tỏ, khi Dương Hiểu Xuyên chết là vào ban đêm, nếu không thì ánh sáng nhân tạo sẽ không rõ ràng đến vậy.
Tuy chưa nắm được manh mối mang tính phá án, nhưng trong mười giây “thấu cảm” ngắn ngủi đã thu được ngần ấy chi tiết thì cũng coi như không uổng công.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT