Ở nơi núi rừng hoang vu như thế này, cho dù hung thủ có cẩn thận đến đâu thì cũng khó tránh khỏi việc để lại dấu vết. Vậy nên khi nghe Tề Diên nói có phát hiện mới, Sầm Liêm và Võ Khâu Sơn lập tức theo anh ta đi tới hiện trường, còn Viên Thần Hi thì ở lại để tiếp tục công tác lấy mẫu còn dang dở.
Tề Diên dẫn họ men theo lối nhỏ trong rừng, tránh qua vài khu đất trũng khó đi, cuối cùng đến một khoảng đất trống nhỏ bị che khuất bởi dây leo và tầng tầng lớp lớp thực vật cao thấp đan xen.
Bình thường rất khó phát hiện ra nơi này, vì bề ngoài nhìn vào chỉ thấy một rừng cây rậm rạp, không ai ngờ bên trong lại có một khoảnh đất trống như vậy.
“Cậu tìm được chỗ này bằng cách nào vậy?” – Triệu Hoài Long vừa gọi điện xong cũng chạy tới, nhìn quanh đầy nghi hoặc – “Tôi đi qua khu này rồi mà chẳng thấy gì hết.”
“Tình cờ phát hiện thôi,” Tề Diên hiếm khi giải thích dài dòng, “Gần đây có một vũng nước tụ quanh năm. Lúc tôi quan sát xung quanh thì thấy dấu vết một con rắn vừa trườn qua, mà hướng trườn lại dẫn thẳng về phía này. Tôi đoán chắc khu này thường có động vật đến uống nước nên mới lại gần xem thử. Không ngờ thật sự phát hiện dấu vết do con người để lại.”
Là người cẩn trọng, Tề Diên cũng không vội kết luận đây là dấu vết của hung thủ, chỉ nói là “có dấu vết”.
“Đúng là có vũng nước thật,” – Triệu Hoài Long ngồi xuống nhìn kỹ – “Chả trách bọn mình không để ý chỗ này. Hồi Điền Xuân Hải mất tích, trong núi mưa suốt cả tuần, nếu có rắn bò qua thì dấu vết cũng bị nước xóa sạch rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT