Đối với tổ chi viện mà nói, “nghĩ bậy nghĩ bạ” là chuyện thường ngày ở huyện, nhất là gặp mấy vụ án không có manh mối, họ thường dùng cách này để khơi mở suy nghĩ.
“Cũng đúng, nghỉ ngơi một vòng lâu rồi, bắt đầu thấy hơi ngứa tay,” Vương Viễn Đằng hưởng ứng đầu tiên, “Một năm mà phá nhiều vụ như thế, giờ rảnh rỗi quá cũng thành không quen.”
Câu này nhanh chóng nhận được tán đồng từ những người còn lại, mọi người lập tức thảo luận vụ mất tích lần này.
“Cứ theo lệ cũ, khởi đầu từ giả định đây là án mạng đi,” Viên Thần Hi lôi cuốn sổ ghi chép mang theo bên người ra, “Trước hết giả định người đã chết.”
Không ai phản đối giả định này.
Không phải vì họ có chứng cứ cho thấy Điền Xuân Hải thật sự đã chết, mà là bởi vì vụ án này được cấp tỉnh đưa vào danh sách để trình bày trong hội nghị chuyên đề cấp quốc gia — điều đó phần nào cho thấy phía điều tra có căn cứ nào đó để nhận định đây là án mạng.
“Nếu là án mạng, bước đầu tiên phải loại trừ khả năng tử vong do tai nạn,” Lâm Tương Thân lên tiếng đầu tiên. Với vai trò pháp y, điều cô quan tâm nhất chính là nguyên nhân tử vong của nạn nhân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play