Từ lúc nào đó, Hứa Thư Yểu cho rằng khi mình gặp lại Diệp Kỳ Sâm nhất định sẽ không khổ sở, bởi rốt cuộc ngay từ đầu là ông nói chia tay trước, cũng là ông không cần bà trước.
Bà có thể kiêu ngạo xoay người, từ đây buông ông ra, tựa như chưa bao giờ yêu người này.
Rồi sau đó, khi bà biết được người đó đã chết, tất cả hồi ức về ông đều biến thành màu đen trắng, đoạn thời gian đã tươi sống lại tốt đẹp khi từng ở bên ông đó, theo ký ức của bà, cũng rút đi sắc thái sặc sỡ, không còn chút ánh sáng nào.
Hiện tại, khi người đàn ông trong trí nhớ kia lại lần nữa được nhuộm màu, yên tĩnh mà đứng ở trong nhân thế rộn ràng nhốn nháo, bà mới biết được, thật sự thì ký ức của bà về ông ấy chưa bao giờ phai màu.
Mười tám năm qua, ông như đã thay đổi rất nhiều, lại như là chưa từng có chút biến hóa nào. Ông đứng ở chỗ sâu trong hẻm, mặc áo cao cổ tay dài và quần dài, phảng phất lạc quẻ với cái thế giới này, nơi đầu gối và khuỷu tay còn dính tro bụi.
Hứa Thư Yểu cái gì cũng chưa nói, chỉ yên lặng mà đẩy xe lăn đi đến bên cạnh ông, đôi mắt đào hoa từng xuất hiện vô số lần trong mơ của bà, tựa hồ cũng mang theo ánh nước, mang theo quá nhiều cảm xúc phức tạp mà nhìn bà.
Hứa Thư Yểu hắng hắng giọng, âm thanh vẫm ấm ách hỏi: “Về nhà với em chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT