Hứa Trạch Bình mơ hồ nghe tiếng a tỷ răn dạy hạ nhân. Từ xa, hắn chỉ nghe được một câu: “Con Hỉ Thước đó đã bị bán rồi, nếu còn có lần sau...”.
Cách xa quá, Hứa Trạch Bình không nghe rõ được gì. Hắn cau mày. Con Hỉ Thước này hắn biết, khoảng thời gian trước a phụ mới mua về để hầu hạ mẹ, hắn nhớ còn được mẹ yêu thích lắm mà, sao lại bị bán đi?
Còn về chuyện a tỷ răn dạy hạ nhân, trong lòng Hứa Trạch Bình cũng có chút tính toán. A tỷ đã đính hôn, mẹ đang dạy a tỷ cách quản lý người hầu và quán xuyến việc nhà. Hắn còn nhớ, khi hai tỷ muội Thúy Trúc mới về Hứa gia, bà nội cũng một tay dạy dỗ mẹ như vậy. Khương ma ma dạy a tỷ chủ yếu là về lý thuyết, còn mẹ dạy a tỷ bây giờ lại là thực hành thật sự.
Hứa Trạch Bình xách hộp đồ ăn do đầu bếp nữ đưa cho, hắn lắc đầu. Bây giờ hắn cứ như học sinh sau khi thi đại học ở Lam Tinh vậy... Từ “tổ tông” trước khi thi đại học, giờ biến thành “chú chạy vặt”. Cứ để bọn họ sai vặt.
Nghĩ vậy, Hứa Trạch Bình chợt thấy có chút không cân bằng. Hắn nghĩ đến tuổi của mình hiện tại, liệu có nên nghe theo lời thầy đi du học không nhỉ?
Nhắc đến thầy, Hứa Trạch Bình mới nhớ ra... Hình như hôm nay nghỉ học, mình chưa xin phép thầy thì phải? Ngày mai đến trường, có bị thầy dùng trượng đánh không?
Không được, lát nữa đưa cơm cho a phụ xong, phải lập tức đến trường xin lỗi thầy ngay! Trong chuyện quy tắc, thầy là người không nói tình cảm. Nghĩ đến cây thước vô tình kia, Hứa Trạch Bình không khỏi run lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT