Nhóm chat cấp ba bỗng dưng hoạt động trở lại.

Tần Dĩ Hàn vừa lau tóc vừa tò mò mở ra.

Đầu tiên, cô phát hiện một cái tên tiểu thuyết rất quen thuộc xuất hiện trong khung chat, rồi lại thấy trưởng nhóm tag tên ai đó.

Cô khẽ nhíu mày, trong lòng mơ hồ có linh cảm chẳng lành.

Và cũng khá hoang mang.

Họ đang nói về cái gì vậy?

Khung chat nhảy liên tục, ngày càng nhiều người hóng hớt nhập cuộc, cuối cùng cô trượt lên trên cùng—

Học sinh 1: Hôm nay tớ vừa lướt thấy một tin hot cực.

Học sinh 1: [Liên kết.net]

Học sinh 1: Có ai đọc cuốn tiểu thuyết này chưa?

Học sinh 1: Nam chính chẳng lẽ là lấy Thẩm Nghiêm làm nguyên mẫu hả trời.

Người này là số một trong việc buôn chuyện của lớp, một tay lướt mạng 10G, không biết đã đào đâu ra một bài đăng trên Weibo, bài đăng đó là tài khoản cá nhân của ai đó, nội dung là:

"Ban đầu, tớ đọc cuốn tiểu thuyết này cũng hơi bị cuốn, nhưng sau đó... trời đất ơi, nguyên mẫu nam chính hình như là hot boy cấp ba của lớp mình!!!"

Tim Tần Dĩ Hàn đập mạnh một cái, mặt cô tái mét ngay lập tức.

Học sinh 2: Tôi đi xem rồi, không cần xem hết cũng biết là cậu ấy.

Học sinh 3: Tôi cũng xem rồi, tác giả là người lớp mình phải không? Ai vậy? Gan thật đấy, dám viết Thẩm Nghiêm vào tiểu thuyết luôn?!

Học sinh 4: Ai vậy, tò mò quá, có ai nhận không?

Học sinh 5: Truyện vừa mới kết thúc không lâu, từ cấp ba đến giờ... thầm mến lâu như vậy sao?

"..."

Tần Dĩ Hàn nghẹt thở, đột ngột tắt màn hình điện thoại.

Trong đầu cô chẳng còn gì, chỉ còn lại một chuỗi dài: Chết rồi chết rồi chết rồi chết rồi cô chết rồi...

Thà cứ chết chìm trong group này đi?

Thoát nhóm luôn không?

Tim đập như trống dội, điện thoại rung nhanh hơn cả nhịp tim.

Không muốn xem, sợ xem, muốn trốn tránh.

Nhưng lại không nhịn được tò mò.

Tần Dĩ Hàn mở lại nhóm chat, phát hiện dưới sự @ điên cuồng của mọi người, trung tâm của chủ đề đã lên tiếng.

Thẩm Nghiêm: Mấy cậu điên rồi à?

Học sinh 1: Trời ơi nam chính lên tiếng rồi.

Học sinh 2: Nam chính!!!

Thẩm Nghiêm: ...

Học sinh 1: Cậu mau xem cái này đi!

Khi thủ lĩnh buôn chuyện này lại đăng liên kết lên, mắt Tần Dĩ Hàn rõ ràng tối sầm lại.

Học sinh 2: Cậu xem đoạn miêu tả này, không phải chính là đồng phục mùa thu của chúng ta sao.

Học sinh 2: Còn cái này nữa, thầy giáo toán của chúng ta đó, tên cũng giống y chang!

Học sinh 3: "Áo khoác hơi mở, khóa kéo bị cô ấy kéo trượt xuống, lộ ra xương quai xanh với đường cong tinh tế, hình xăm nhện đen kịt lại toát lên vài phần gợi cảm" – đây chẳng phải là cậu sao? @Thẩm Nghiêm

Tần Dĩ Hàn: "..."

!!!

Không có gì xấu hổ hơn việc bị công khai xử tội cả.

Cô ngã vật xuống chăn, đập đầu vào gối bôm bốp.

Cô đã viết những câu như thế này sao!?

Sao cô có thể viết ra những câu như thế này?

Á á á á á á á á.

Trong mười giây ngắn ngủi khi anh ta mở liên kết, nhóm chat im lặng đến lạ thường, nhưng Tần Dĩ Hàn lại cảm thấy như mình đã trải qua cả một đời bước vào nấm mồ.

Mười giây sau.

Thẩm Nghiêm: Không phải tôi.

Thẩm Nghiêm: Giải tán đi.

Học sinh 3: Sao có thể không phải cậu được?

Thẩm Nghiêm: Tóc tôi hồi cấp ba không có bù xù như ổ gà.

"..."

"..."

Đây là trọng điểm sao anh ơi.

Trọng điểm chẳng lẽ không phải là hình xăm con nhện ở xương quai xanh sao?

Cả nhóm như biến thành trò đùa, bàn tán xôn xao.

Anh không nói gì thêm, dường như không mấy hứng thú.

Nó lại giống một vụ án treo, vì mọi người vẫn chưa phát hiện tác giả là cô.

Nhưng án treo rồi cũng sẽ có ngày phá án, Tần Dĩ Hàn mở cuốn tiểu thuyết đó ra đọc đến sáng, sau khi xác nhận không có tình tiết hay sự kiện chấn động, thật tế nào, cô mới ngủ thiếp đi đến trưa với tâm trạng bồn chồn.

Cuộc sống của một tác giả toàn thời gian thường không mấy quy củ.

Một giờ chiều cô đặt đồ ăn ngoài, anh shipper không vào được cổng chung cư, cô đành phải xuống lấy.

Mở cửa, luồng không khí lạnh ùa vào mặt, Tần Dĩ Hàn quấn chặt bộ đồ ngủ lông xù, kéo cổ áo che nửa khuôn mặt.

Ở nhà không rửa mặt, còn mang theo quầng thâm mắt và tóc tai bù xù.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô nhìn thấy cửa đối diện lại đang mở.

Người hàng xóm mới chuyển đến tháng trước, nhưng cô chưa từng gặp mặt lần nào.

Chắc là một người đi sớm về khuya, vì thỉnh thoảng cô có nghe thấy tiếng đóng cửa vào nửa đêm khi đang viết bản thảo.

Tần Dĩ Hàn nheo mắt nhìn thêm vài lần, rồi đi thang máy xuống lầu.

Lấy xong đồ ăn về, cô thấy cửa đối diện mở to hơn, bên ngoài chất đống vài thùng giấy.

Cô là một cô gái hơi hướng nội, nên bước chân về nhà nhanh hơn.

Ngay lúc này.

Cửa đối diện được đẩy ra, một đôi tay thò ra từ bên trong, vừa gầy vừa thon dài, khớp xương lồi ra, tràn đầy sức mạnh.

Cô là một người nghiện tay, vì vậy cô dừng lại nhìn thêm hai lần.

—Đẹp thật.

Sau đó, tầm nhìn của cô hướng lên trên.

Người hàng xóm của cô mặc chiếc áo len cổ chữ V màu xám, hơi cúi người, để lộ xương quai xanh với đường cong tinh tế.

Tần Dĩ Hàn: "..."

Sao cô lại cảm thấy mô tả này quen thuộc đến vậy.

Và quen thuộc hơn nữa là, hình xăm con nhện từng được che giấu dưới bộ đồng phục học sinh, giờ đây đang giương nanh múa vuốt khiêu khích cô.

Cô lùi lại một bước, nghi ngờ di chứng đêm qua quá nặng, kéo dài đến trưa nay.

Cho đến khi người đàn ông đối diện ngồi xổm sau những thùng giấy, hai tay thản nhiên đặt lên trên, rồi mở miệng nói với cô—

"Chào cô."

"Tần Dĩ Hàn?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play