“Cữu cữu, người biết cậu làm chuyện gì sao?” Lâm Văn từ trên xe ngựa nhảy xuống, vội vã chạy vào phủ, vừa thấy cữu cữu liền cất tiếng hỏi.
Bạch Dịch mỉm cười đỡ tay vịn xe lăn, dáng vẻ càng thêm ôn nhuận như ngọc: “Khó được thấy A Văn hấp tấp bộp chộp như vậy, xem ra Duệ Dương lần này gây động tĩnh không nhỏ.”
Thấy vẻ mặt cữu cữu đã rõ tường, Lâm Văn ghé sát lại, tò mò hỏi: “Cữu cữu người biết sớm hay cũng vừa mới nhận được tin tức?”
Bạch Dịch nhìn cháu ngoại đang ghé sát, khẽ gõ trán hắn, cười nói: “Bọn họ vừa vào trấn đã có người đến báo, hơn nữa mấy đêm nay khi Duệ Dương trở về, mùi máu tanh trên người dù đã xử lý qua, cũng không thể giấu được mũi ta. Hắn không yên tâm khi ta ở lại đây, trước khi đi muốn tăng thêm một phần tự tin cho Bạch phủ. Vả lại, cái Phi Thử Bang kia sở dĩ có thể làm hại Ô Vân sơn mạch mấy chục năm, kỳ thực đã sớm cấu kết sâu xa với các thế lực bản địa, hình thành một sự ăn ý nhất định. Thật sự muốn diệt bọn chúng thì không phải không ai làm được, chỉ là không ai muốn làm con chim đầu đàn.”
Lâm Văn kinh ngạc, phần tài liệu của Kim quản sự không nói rõ điều này: “Cái Phi Thử Bang này cấu kết với ai?”
Bạch Dịch nói: “Chúng ta đến đây thời gian ngắn ngủi, sao có thể điều tra rõ ràng những chi tiết đó. Nhưng đoán cũng có thể đoán ra, chẳng qua cũng chỉ là mấy kẻ đó thôi.”
Lâm Văn cứng lưỡi, nghe ý cữu cữu, chẳng lẽ Thanh Lôi Tông cùng Triệu gia trên trấn đều có khả năng dính líu vào đó? Cái này gọi là quan phỉ cấu kết đi, hại dân chúng nghèo khổ, lại làm giàu cho những kẻ quan phỉ này. Thanh Lôi Tông và Võ Đường ở địa phận này cũng tương đương với thân phận quan phủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play