Lâm Văn cùng Kim Kha vừa đi vừa dùng tay trấn an Ô Tiêu. Trước đó, khi xung đột với Triệu Thấm, Ô Tiêu đã suýt lao ra đánh chết hắn, giờ nhắc lại lại rục rịch.
Kim Kha nghe xong, ánh mắt trầm ngâm, trong lòng không biết đang toan tính điều gì, nhưng khi nói chuyện với Lâm Văn thì không biểu lộ khác thường, mà nhắc đến một sự kiện trước đó ở tiệm vải Hoa Vân. Nói đến Vân Tịch Lụa, ánh mắt ông lướt qua bộ quần áo trên người Lâm Văn, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Không phải nguyên liệu quần áo trên người Văn thiếu gia chọc mắt hắn đấy chứ?”
Cái gì? Lâm Văn ngơ ngác nhìn bộ quần áo trên người, một bộ quần áo lại mang đến tai họa này ư?
Kim Kha ha ha cười: “Loại chất liệu vải này tên là Vân Tịch Lụa, ở Ô Sơn trấn là vật hiếm lạ, nhưng ở bên ngoài thì thật sự không đáng là gì, cũng chỉ là chất liệu thông thường thôi. Văn thiếu gia không cần thiết chấp nhặt với loại người kiến thức hạn hẹp đó, hắn cũng chỉ có thể ỷ vào thế lực Triệu gia mà ngang ngược ở Ô Sơn trấn thôi. Ra khỏi Ô Sơn trấn ai thèm để ý đến loại tiểu nhân vật này chứ? Thế giới của Văn thiếu gia đâu phải ở loại nơi nhỏ bé này.”
Nói rồi chính ông cũng buồn cười mà lắc đầu. Từ khi Văn thiếu gia nhanh chóng tiến vào Trung cấp Linh Sư lại có thiên phú luyện dược xuất chúng như vậy, cùng song nhi Triệu gia hoàn toàn không phải nhân vật cùng đẳng cấp. Cái gọi là kẻ vô tri không sợ, cũng chỉ loại tiểu nhân vật này thôi.
Trán Lâm Văn thì từng trận hắc tuyến. Cái này gọi là vì một bộ quần áo mà suýt nữa dẫn đến huyết án sao?
Thôi đi, so đo với loại người đó quả thật quá hạ thấp mình, sẽ biến mình thành nhân vật giống hắn, nghĩ thôi đã nổi da gà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT