Sau khi Tôn Khánh rời đi, Lâm Văn vẫn ngồi đó, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Nhìn Lâm Võ đi đi lại lại trong phòng, vừa bực vừa phiền, hắn mở miệng khuyên nhủ: “A Võ, chuyện này chúng ta không thể quản, dù có quản cũng không thể là anh em chúng ta ra mặt. Bởi vì gia đình kia làm việc đã không còn giới hạn nào nữa, ngay cả con gái và em gái của mình cũng có thể vứt bỏ, chúng ta trong mắt cả gia đình họ thì tính là gì.”
Huống chi, chưa chắc Lâm Mai tự mình đã không muốn. Vươn tay ra quản chuyện có lẽ cô bé còn sẽ ghét anh em mình xen vào chuyện người khác, cản trở con đường phú quý của cô ta. Trong ký ức, con bé Lâm Mai đó luôn ghen tị với nguyên thân, có lẽ đơn giản chỉ vì chuyện hôn sự của nguyên thân với nhà họ Tiền.
Gia đình đó trên bất chính, dưới tất loạn, vì leo lên phú quý đã không từ thủ đoạn nào. Đương nhiên nói như vậy Lâm Văn cũng không tiện nói nhiều với Lâm Võ, trong mắt hắn thì Lâm Võ cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, có thể hiểu được bao nhiêu chứ.
Lâm Võ chán nản gãi đầu: “Ca, đệ biết rồi, chờ ngày mai đệ sẽ xem lại tình hình trong thôn và chỗ thôn trưởng.”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Võ liền đi ra ngoài. Thôn trưởng đã trở về, hơn nữa có Chương đại ca trong lời Lâm Võ nói ở đó, việc rèn luyện đã tạm dừng mấy ngày nay lại được khôi phục.
Lâm Văn cho thỏ ăn xong liền làm cỏ ở sân sau. Sau khi có được hạt giống Hồng Ngọc Củ Cải, hắn liền quy hoạch một phần đất ở sân sau, một nửa dùng để trồng củ cải, một nửa dùng để trồng rau ăn bình thường, đồng thời dùng linh dịch pha vào nước giếng để tưới. Cây cối trong đất mọc lên khác hẳn so với trước đây, đồng loạt nảy mầm mới, nhưng cỏ dại cũng không ít, Lâm Văn không thể không bận rộn trên đất.
Không biết Tiểu Hỏa có phải vì được hắn nuôi thêm mấy ngày không, mà trông có vẻ linh tính hơn hẳn ba con còn lại. Lâm Văn làm việc ở sân sau, Tiểu Hỏa cũng nhảy nhót đi theo sau hắn, đối với mầm củ cải trong đất cũng rất quý trọng, như thể biết đây là thức ăn của nó và ba con thỏ khác. Lâm Văn liền nhìn thấy nó ra sức giẫm chết một con sâu, chờ Lâm Văn phát hiện ra còn dùng móng vuốt chỉ vào xác côn trùng chết trên mặt đất cho hắn xem. Lần đó Lâm Văn đặc biệt cho Tiểu Hỏa vài giọt Nhật tinh.
Ngoài việc làm cỏ và tưới đất xong, Lâm Văn mang theo Tiểu Hỏa trở lại trong phòng, liền nhìn thấy Ô Tiêu nằm sấp trên bàn như một xác chết, hắn kỳ quái nói: “Ngươi hai ngày nay không chạy vào núi sao?”
Ô Tiêu ngước mắt lười biếng nhìn hắn một cái, trong thôn có nhiều người như vậy, nó có thể tùy tiện chạy sao?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT