Quản sự trong lòng biết những băn khoăn mà Kim quản sự nói ra không phải là vô lý. Bất kể là gia tộc nào, đều không vui khi thấy một người khác họ cao cao tại thượng áp đảo người bản tộc. Dù tấm lòng có rộng lượng đến mấy cũng sẽ lo lắng, liệu tương lai gia tộc của mình có phải đổi họ đổi tên không? Hay liệu có nên mượn sức người khác họ để chèn ép người bản tộc hay không, cứ thế mãi, gia tộc sẽ không còn.
Cho nên, so với các tông môn, bang phái và các thế lực khác, thế gia đối với người ngoại tộc có thiên phú cao vừa mừng vừa không mừng. Họ muốn mượn sức nhưng lại lo lắng tương lai sẽ thoát ly khỏi sự kiểm soát của mình. Điều này cũng dẫn đến việc, thế lực lớn nhất trong phạm vi La Tiên Đảo không phải là bất kỳ gia tộc nào, mà là Thanh Hư Tông.
Trong phủ viện của Bạch thị, Lâm Văn sau khi ngâm mình trong nước ấm và tắm rửa sạch sẽ, cùng với Ô Tiêu và những người khác đang lắng nghe Thang Văn Hải và Cát Nho bình luận về Thanh Hư Tông. "Thanh Hư Tông có thể trở thành thế lực lớn nhất ở La Tiên Đảo một chút đều không ngoài ý muốn. So với tông môn, thế lực gia tộc tương đối mà nói có chút tự coi trọng mình, đương nhiên ta không nói Bạch thị.” Thang Văn Hải ha ha cười, vì hắn ý thức được Bạch thị cũng nằm trong phạm trù gia tộc mà hắn không xem trọng, bởi vì Bạch thị còn có không gian cất cánh rất lớn, chứ không giống như những gia tộc hiện tại, nếu không có không gian cất cánh thì sẽ áp chế sự phát triển của những người phụ thuộc.
Lâm Văn cười xua xua tay nói: “Điều này ta biết. Ta dám nói, ở một nơi hỗn loạn như La Tiên Đảo này, thời gian kéo dài của tông môn tuyệt đối lâu dài hơn gia tộc rất nhiều. Sự phát triển của tông môn chỉ cần đại phương hướng không sai, không phát sinh nguy cơ đột biến, so với gia tộc thì hải nạp bách xuyên (dung nạp mọi thứ) hơn nhiều. Trong tông môn, chỉ cần có năng lực và thiên phú, tông môn có thể cung cấp không gian phát triển rộng lớn hơn. Điểm này gia tộc lại có tệ đoan, trừ phi người cầm quyền của một gia tộc đã đứng trên đỉnh cao của thế giới này, không ai có thể lay chuyển được.”
Thang Văn Hải và Cát Nho nhìn nhau cười. Ngay cả kiến thức và tấm lòng của chủ gia như thế này cũng khiến họ vui vẻ dựa vào. Điều họ sợ chính là chủ gia của mình lòng dạ hẹp hòi không dung nạp được người. Việc họ có được tiền đồ như hiện tại cũng là do chủ gia ban cho, cũng là do Bạch thị hiện tại đang trong thời kỳ cất cánh và rất cần người. Nếu không thì làm sao đến lượt họ, điều này càng khiến họ cảm kích hơn.
Biết Lâm Văn không thực sự để ý, Thang Văn Hải tiếp tục giới thiệu về tông môn này: “Thanh Hư Tông vô cùng am hiểu về phương diện rèn khí và phù thuật. Đây cũng là căn bản để họ có thể ngồi vững vị trí số một. Rèn khí thì không nói, riêng phù thuật này, các Văn thiếu gia cũng đã chứng kiến bảo thuyền có thể vượt biển rồi. Không nói mười phần thì cũng phải bảy tám phần bảo thuyền là từ tay Thanh Hư Tông mà ra. Các bảo thuyền được các thế lực khác chế tạo ra, phần lớn cũng là sau khi nghiên cứu kỹ loại bảo thuyền này rồi xây dựng dựa trên cơ sở đó. Điểm này thực ra Bạch thị rất có tiềm lực, nhưng nếu dốc sức phát triển về phương diện này, trước mắt e rằng không chiếm ưu thế, sẽ bị Thanh Hư Tông chèn ép, không dễ dàng có cơ hội nổi bật.”
Lâm Văn và Bạch Minh Diệp nhìn nhau. Không thể không thừa nhận lo lắng của Thang Văn Hải rất có lý. Phù thuật của Bạch thị cao siêu đến mức nào, ngay cả Ô Tiêu cũng thừa nhận. Thanh Hư Tông là tông môn có thể hải nạp bách xuyên, nhưng đó là đối với các đệ tử gia nhập môn phái mà nói. Đối với bên ngoài, những ai có thể đe dọa sự tồn tại của họ, không thể nhân từ nương tay. Hơn nữa, liệu họ có thể nảy sinh ý muốn tham khảo phù thuật của Bạch thị hay không? Cái gọi là tham khảo đương nhiên cũng là một cách nói giả tạo để cường đoạt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT