Khách điếm đưa tới không ít thức ăn, đa số là thịt. Võ Giả và Linh Sư khác biệt, nhu cầu về thịt và năng lượng đặc biệt lớn.
Lâm Văn và Ô Tiêu cũng ra cùng mọi người ăn một ít. Trên bàn, có người nhắc đến số phận của vị Đan sư tam phẩm lúc nãy. Kẻ đắc tội với người có năng lực mạnh hơn đã bị đánh văng khỏi khách điếm, lúc sắp đi còn buông lời muốn đi kiện. Nghe vậy mọi người đều bật cười ha hả. Có thể không coi Đan sư tam phẩm ra gì, điều đó chứng tỏ người ta có phần lượng và sự tự tin chứ. Ra ngoài hành tẩu mà vẫn giữ tính khí như thế, quả thực khiến người ta không biết nói gì cho phải.
“Ca, nếu là huynh gặp phải thì sẽ làm thế nào?” Lâm Võ vừa nhồm nhoàm ăn thịt vừa tò mò hỏi ca ca mình.
Lâm Văn uống trà mình mang đến: “Ta ư? Muốn thượng phòng à?”
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu tất cả đều đầy, nhất định phải ở thượng phòng thì làm sao bây giờ?”
Lâm Võ hăng hái nói.
Lâm Văn phì – một tiếng, bật cười: “Biện pháp này nhiều lắm. Cách làm của người kia là tệ nhất. Hắn không phải Đan sư tam phẩm sao, tùy tay tung ra một viên đan dược tam phẩm, ngươi xem có người nào không nhường ra không. Nếu không được nữa thì cứ lấy linh thạch ra đập đi. Những chuyện có thể dùng tiền giải quyết đều không đáng là chuyện lớn. Đối với Đan sư mà nói, những chuyện có thể dùng đan dược giải quyết cũng không phải việc nhỏ. Trên người Đan sư sao có thể thiếu đan dược? Hơn nữa còn có lợi cho việc tăng tiến danh tiếng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT