Lâm Văn biết xưng hô "Khang Đại Võ Sư" là không đúng, nhưng cũng nghe người khác gọi như vậy, bất quá vẫn rất khách khí hỏi: “Khang Đại Võ Sư, Lữ thúc còn đang bận trong đó sao?”
Đúng lúc đó, Lữ Trường Phong từ bên trong bước ra, trên người nồng nặc mùi dược. Hắn gật đầu với Khang Vũ Xuyên, người sau liền ôm quyền cáo từ.
Lữ Trường Phong cười hỏi: “A Văn, con sao lại rảnh rỗi đến đây?”
Lâm Văn hưng phấn chạy vào, nhét chiếc vườn thuốc tùy thân đã chuẩn bị vào tay Lữ Trường Phong. Người sau cúi đầu nhìn thấy liền kinh hãi: “Cái này… Cái này không phải vườn thuốc tùy thân của con sao?”
“Đúng vậy, con vừa có cái mới, trên người con có hai cái liền nghĩ Lữ thúc vừa lúc cần, nên mang đến cho Lữ thúc. Lữ thúc, con đi tìm cữu cữu đây, Lữ thúc cứ từ từ mà tìm hiểu, có gì không hiểu thì hỏi con nhé.” Nhét xong, hắn vội vàng quay người chạy mất, chỉ còn lại Lữ Trường Phong nhìn bảo bối trong tay vừa dở khóc dở cười, lại cảm động không thôi.
Lâm Văn coi hắn như người nhà và một trưởng bối đáng kính. Nếu hắn từ chối thì sẽ phụ lòng đứa nhỏ này. Rời khỏi Khúc Điền thôn đã lâu như vậy, hắn nhận ra tâm tính của đứa nhỏ này vẫn như khi ở Ô Sơn trấn. Nếu tin tức hắn trở thành Linh Vương được truyền về Ô Sơn trấn và Khúc Điền thôn, không biết những người trong thôn sẽ vui mừng đến mức nào, riêng Khúc Điền thôn e rằng sẽ tổ chức ăn mừng khắp làng.
Lâm Văn chạy đến chỗ Bạch Dịch không nhịn được kể về chuyện củ cải biến dị. Bạch Dịch tỏ vẻ bình tĩnh mỉm cười, còn chuyện gì đáng giá khiến hắn kinh ngạc hơn loại bảo vật như Vạn Thông Bảo chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play