“Vu Thiên đệ đệ, ngươi cũng tới thăm A Văn sao?” Tử Nguyệt Hoa mị hoặc hỏi. Bởi lẽ, Vu tộc vốn cực kỳ cung kính với vu sư, nên thái độ của Tử Nguyệt Hoa đối với Vu Thiên cũng trang trọng hơn hẳn so với Tiêu Duệ Dương và những người khác. Ngay cả hai vị mỹ nữ Vu tộc vừa mới trêu ghẹo Tiêu Duệ Dương, giờ phút này cũng cung kính thi lễ với Vu Thiên, dù hắn tuổi tác còn nhỏ hơn họ.
“Đúng vậy,” Vu Thiên mỉm cười đáp, đôi mắt không có tròng đen chuyển hướng Ô Tiêu: “A Văn vẫn đang bế quan ư?”
Ô Tiêu vừa định gật đầu, bỗng hàng mày khẽ động, hắn liền xoay người sải bước vào trong, đồng thời ném lại một câu: “Chắc là sắp xuất quan rồi, ta vào xem tình hình hắn.” Cấm chế trong phòng lại khẽ rung động, sự động tĩnh từ người nhà khác hẳn với kẻ lạ.
Sắc mặt Vu Thiên thoáng sốt ruột, vội vàng gọi với theo: “Ta có thể vào xem được không?”
“Có thể…” Thanh âm từ xa vọng lại, chỉ lát sau đã khuất sâu trong điện.
Vu Thiên lộ rõ vẻ mừng rỡ, trấn an Tiêm Nha một hồi, dặn y ở lại bên ngoài điện, mình sẽ quay lại ngay. Hắn lại áy náy khẽ cúi đầu với mấy người đang chờ đợi bên ngoài, rồi vội vàng vén vạt áo, chạy nhanh vào trong điện.
Tử Nguyệt Hoa khẽ nhún vai, họ lại bị bỏ lại. Nhưng nàng vẫn tốt bụng an ủi Tiêu Duệ Dương: “Ta thấy thần sắc Ô công tử chẳng có vẻ gì là xảy ra chuyện, vả lại Ô công tử đối chuyện của A Văn đệ đệ luôn khẩn trương lắm, chỉ hơi có động tĩnh là liền quay về xem xét.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT