Lâm Văn vội vàng ăn chút thức ăn lấp đầy bụng, muốn chạy đến gặp vị kia mà đối với thân phận hiện tại thì không biết nên gọi biểu đệ hay biểu ca nữa. Không phải vì hắn sốt ruột muốn gặp người đó, mà là hắn với thân phận hiện tại khi gặp khách đại diện cho Bạch phủ, hắn không muốn làm mất thể diện của Bạch phủ và cữu cữu.
“Ngươi ở lại ăn tiếp chứ?” Lâm Văn súc miệng hỏi Ô Tiêu đang ăn.
Ô Tiêu ngẩng đầu lên, lắc lắc, vừa há miệng liền nuốt tất cả thức ăn thuộc về nó vào không gian bụng của nó. Diêu Đào nhìn cảnh tượng này không chớp mắt một hồi, trừ lần đầu tiên bị dọa một phen, dần dần liền thích ứng. Văn thiếu gia là Đan sư thiên tài đáng gờm, khế ước thú đi theo bên cạnh Văn thiếu gia đương nhiên cũng phi phàm.
Thu xong đồ ăn, Diêu Đào còn chưa kịp nhìn rõ động tác của nó, đã thấy nó xuất hiện trên vai Lâm Văn, lại lần nữa sùng bái.
Ô Tiêu lắc lắc cái đuôi, thần thức truyền âm: “Đi.”
Lâm Văn để lại bãi chiến trường cho Diêu Đào, mang theo Ô Tiêu đi ra ngoài, dùng ngón tay chọc chọc Ô Tiêu, truyền âm nói: “Ngươi nhất định phải đi theo làm gì?”
Ô Tiêu nghĩ thầm không biết tốt… Xà tâm, lão thần khắp nơi nói: “Trông thấy đồ tồi bại.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play