“Cha, cha,” Lư Diệu Vũ hấp tấp từ bên ngoài xông vào, kêu lên, “Cha nghe nói chưa, thằng Nhạc Hy đó đến Ô Sơn trấn chúng ta, nghe nói còn hợp mắt với Lâm Văn đó.”
Lư gia chủ vừa mới uống trà, nghe xong lời này liền phun ra, sặc đến ho khan vài tiếng, ngẩng đầu tức giận nói: “Con nhóc này đừng nghe gió là bão, còn cái bộ dạng hấp tấp này là ra làm sao, nào có con gái nhà lành nào mà văn tĩnh như vậy. Có thời gian nghe những lời nói bậy bạ đó, thà rằng học ít việc may vá với mẹ ngươi còn hơn, nếu không nhà nào dám muốn một người vợ như ngươi chứ?”
Lư Diệu Vũ không chịu bỏ cuộc nắm lấy cánh tay cha mình lay động: “Cha nói gì vậy, con nghe bọn họ miêu tả có đầu có đuôi, cái tên Nhạc Hy đó đích thân nói muốn lên Bạch phủ bái phỏng, vẫn là hắn cố tình gọi xe ngựa của người ta Lâm Văn, một song nhi, lại, ở cửa thành nói chuyện một lúc lâu.”
Lư gia chủ đỡ trán, cô con gái phiền phức này, nhà nào muốn thì nhanh chóng cưới về đi: “Đừng có một câu Lâm Văn, cũng học tập năng lực của Lâm tiểu công tử nhà người ta đi. Vả lại, dấu hiệu trên xe ngựa Bạch phủ rõ ràng như vậy, Nhạc thiếu chủ chỉ cần chú ý Bạch phủ thì sẽ không không nhận ra. Nếu lúc nhập trấn tình cờ gặp phải, không thể không lên tiếng chào hỏi, đến cửa bái phỏng không phải là lễ tiết sao? Có gì mà nói, nói nữa, Nhạc Hy có ngàn tốt vạn tốt, người ta Lâm tiểu công tử chưa chắc đã để mắt đâu.”
“Cha à, cha nói Nhạc Hy đều chạy đến đây, đại ca hắn sao không đi theo cùng nhau về chứ,” Lư Diệu Vũ đảo tròn mắt, “Nếu Lâm Văn làm tẩu tử ta, ta tuyệt đối sẽ không một câu một câu Lâm Văn mà gọi hắn đâu, cha sao lại không tán thành chứ, đại ca rõ ràng còn tốt bụng và săn sóc hơn cái tên Nhạc Hy đó, mau gọi đại ca về cùng Lâm Văn ở chung nhiều hơn đi.”
Lư gia chủ dở khóc dở cười, chuyện tốt như vậy hắn cũng chỉ dám nghĩ trong đầu thôi, lại vô cùng rõ ràng rằng Bạch Dịch không thể nào để mắt đến nhà mình, hơn nữa Lâm Văn cũng không thể nào thuộc về Ô Sơn trấn và Ô Vân sơn mạch, sớm muộn gì cũng phải đi ra ngoài. Nếu thực sự muốn chuyện tốt như vậy, thì con trai hắn phải tự mình nỗ lực một phen, có thể luôn đuổi kịp bước chân của Lâm Văn, mới có một tia khả năng nhỏ nhoi đó. Con nhóc nhà hắn sinh ra và lớn lên ở đây, chỉ nhìn thấy một phần nhỏ của Ô Vân sơn mạch này, nên mới cảm thấy đại ca của nó đâu đâu cũng xuất sắc.
“Con cũng thu tâm lại đi, đừng suốt ngày chỉ lo chơi, người ta Lâm Văn mỗi ngày tu hành luyện dược lấp đầy thời gian, con cũng đừng thường xuyên đi quấy rầy làm chậm trễ thời gian của hắn.” Lư gia chủ vỗ vỗ đầu cô con gái mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play