Tang Mặc nghĩ tới bác gái Vu ở xưởng rượu, nhìn ra được gia cảnh rất không tồi. Lần trước bà ấy còn hỏi anh xem có cá trích với ba ba không, cũng tỏ vẻ sẽ trả được tiền. Vì vậy ngày mai anh sẽ xin nghỉ đi lên thị trấn một chuyến.
Buổi tối, Phương Đường hấp một con cá thiểu trắng, loại cá thiểu trắng hoang dại này đặc biệt tươi ngon, cũng không quá tanh, hương vị cực kỳ thơm ngon. Cá trích thì phải bán, còn lại là một con cá mè lớn, có thể ăn được hai bữa.
Sau khi ăn cơm xong, Tang Mặc cầm theo một con cá trích đi đến nhà đội trưởng Hoàng, sau đó cầm hai quả trứng gà về, đây là do vợ của đội trưởng Hoàng cứng rắn đưa cho anh. Khi anh xin nghỉ vào ngày mai thì đội trưởng Hoàng cũng thoải mái đồng ý, đồng thời anh còn xin nghỉ giúp Phương Đường.
Phương Đường nói muốn đi lên thị trấn mua chút đồ dùng sinh hoạt, còn không cho Tang Mặc mua giúp. Thật ra là cô xấu hổ khi nhờ người ta mang giấy vệ sinh về, hơn nữa cô muốn đến bưu cục để xem trong nhà có gửi đồ gì tới hay không.
Đã được khoảng một tháng kể từ lần trước cô viết thư về, nếu có gửi đồ thì chắc là đã đến bưu cục.
Sáng sớm, Tang Mặc và Phương Đường cùng xuất phát đi lên thị trấn, ước chừng phải khoảng mười bốn mười lăm dặm đường, cả đi cả về hết ba mươi dặm, vậy thì phải đi mất vài tiếng đồng hồ. Tang Mặc cõng sọt, trong sọt là trứng gà, còn cá trích và ba ba thì đặt ở trong thùng, anh dùng đòn gánh để gánh.
Trứng gà là do anh thu ở trong thôn với giá một xu một quả, thu được khoảng hai trăm quả. Người dân trong thôn đều không nỡ ăn trứng gà, nên đều giữ lại toàn bộ, nhưng lại không dám đi lên thị trấn bán, sợ bị bắt lại rồi đưa đi giáo dục lao động. Chỉ có thể đợi những người bán rong từ Ô Thành đến thì mới có thể dùng trứng gà để đổi lấy vật dụng sinh hoạt hàng ngày, giống như mấy loại dầu muối tương dấm kim chỉ.
Ban đầu những người bán hàng rong này chỉ đổi lông gà lông vịt, sau mới dần dần biến thành người bán hàng rong, những thứ đồ vật nhỏ thượng vàng hạ cám gì cũng đều đổi hết, về sau, Ô Thành đã được những người bán hàng rong này thúc đẩy phát triển trở thành trung tâm buôn bán nhỏ.
Nhưng mà người bán hàng rong luôn đi từ thôn làng này sang thôn làng khác nên không thường tới, hơn nữa họ cũng không đổi tiền mặt, cho nên Tang Mặc vừa nói có thể hỗ trợ cầm đi lên thị trấn bán thì mọi người đều vui vẻ, cũng không thu tiền của Tang Mặc mà để anh bán được rồi thì mới lấy tiền.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT