Tang Mặc có hơi ngẩn ngơ, bên tai toàn là giọng nói mềm mại của Phương Đường, cô gái này có ý gì?
Là lười biếng một cách quang minh chính đại sao?
Hình như không phải ý này. Tang Mặc cảm thấy khả năng hiểu biết của mình có vấn đề, nhưng lại không tiện đi hỏi ông nội Ngô. Chỉ cần liên quan đến chuyện của Phương Đường, hai ông lão này sẽ nói đùa lung tung. Anh là đàn ông thì không sao, nhưng Phương Đường là con gái, tốt hơn hết là nên hạn chế những lời nói đùa như vậy.
Anh nhìn về phía bờ sông, Phương Đường lại đang làm cần câu cá đơn giản, cũng giống như lần trước, tùy tiện nhặt một cành cây sau đó lấy dây leo buộc vào, rồi đi ra bờ sông.
Khóe miệng Tang Mặc khẽ giật. Nếu lần này cô vẫn câu được cá thì anh thực sự tâm phục khẩu phục, sau này dù thân thể có không ổn thì anh cũng không xa lánh Phương Đường.
Phương Đường cũng không chắc là có thể câu được cá hay không. Hệ thống nói là Khương Thái Công câu cá, hiển nhiên là không cần mồi câu. Cô tùy tiện vớ lấy một cây cần câu, rồi cũng tùy tiện ném xuống nước, cúi người chờ cá cắn câu.
Ngoài Tang Mặc ra, những người khác cũng đang lén lút quan sát, chẳng ai làm việc nữa.
Kể từ lần trước Phương Đường câu được cá, hễ rảnh rỗi là người dân trong thôn và thanh niên trí thức lại ra bờ sông câu cá, còn đặc biệt làm cần câu, đào giun làm mồi. Nhưng kết quả lại là hai bàn tay trắng, thậm chí ngay cả con tôm nhỏ cũng không câu được.
Chẳng mấy chốc, Phương Đường đã nhấc cần câu lên. Mọi người không chớp mắt mà nhìn chằm chằm, chỉ thấy một tia ánh sáng trắng lướt qua không trung, vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, “phịch” một tiếng rơi xuống đất, là một con cá đang nhảy tanh tách.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play