Hiện tại Phương Đường ở ngay bên cạnh anh, giơ tay có thể với tới. Tim của Tang Mặc đập liên hồi, lén lút dịch chuyển người cách xa một chút. Anh nhất định phải giữ khoảng cách với đồng chí nữ, chắc là do mấy ngày gần đây ở cùng Phương Đường quá thân thiết cho nên anh mới có giấc mơ như vậy.
Bởi vì giấc mơ này ảnh hưởng đến giấc ngủ quá nhiều nên hiện tại anh vẫn còn rất buồn ngủ. Nếu không ngủ đủ giấc thì sẽ không có tinh thần làm việc. Tang Mặc quyết định sau này phải giữ khoảng cách thích hợp với Phương Đường. Vì vậy, anh nhẹ nhàng dịch ra bên ngoài từng chút một.
Hai người không ai nói lời nào, không khí càng ngày càng xấu hổ.
“Trương Kiến Thiết và Triệu Vỹ Kiệt là cùng một nhóm”.
Phương Đường lên tiếng trước để phá vỡ sự vì xấu hổ.
“Ừ. Triệu Vỹ Kiệt dùng việc tuyển dụng để mua chuộc Trương Kiến Thiết.” Tang Mặc cũng nói ra phân tích của anh.
Biểu hiện vừa rồi của Trương Kiến Thiết rõ ràng là lạy ông tôi ở bụi này. Mỗi ngày Triệu Vỹ Kiệt đều khoe khoang ở ký túc xá, nói rằng anh ta cùng lắm chỉ mất một năm là có thể được tuyển dụng và trở về thành phố. Bởi vì anh ta có cha là giám đốc nhà máy, cho nên anh ta khác với bọn họ. Anh ta sẽ không phải ở nông thôn vất vả cả đời.
Triệu Vỹ Kiệt còn nói cha anh ta có thể đưa ra một số chỉ tiêu tuyển dụng, cho nên mấy ngày gần đây, thanh niên trí thức nam ở trong ký túc xá đều nịnh bợ Triệu Vỹ Kiệt, trong đó Trương Kiến Thiết là ân cần nhất.
Nhưng Trương Kiến Thiết nhát gan và sợ gặp phiền phức. Nếu Triệu Vỹ Kiệt không dùng chỉ tiêu tuyển dụng để hứa hẹn thì chắc chắn Trương Kiến Thiết sẽ không có gan để làm chuyện xấu. Dù có nằm mơ thì tên khốn kiếp này cũng muốn trở về thành phố. Vì chỉ tiêu tuyển dụng, Triệu Vỹ Kiệt bảo anh ra giết người thì có khả năng là anh ta cũng dám làm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT