“Vậy về sau cháu thường tới chơi nhé!”

Vợ của đội trưởng Hoàng thân thiết nắm tay Phương Đường, rồi đưa cô tới cổng, cho đến khi Phương Đường đi xa thì bà ấy mới quay vào sân rồi nói dỗi với đội trưởng Hoàng: “Cô gái nhà người ta khá tốt, đừng cứ mãi đen mặt khiến cho người ta sợ hãi.”

“Lá gan nhỏ như vậy thì không nên tới nông thôn, mặt của ông đây là như vậy, thích nhìn thì nhìn không thích nhìn thì thôi!”

Đội trưởng Hoàng tức giận hừ một tiếng, chắp tay sau lưng đi vào nhà nghe radio, trong lòng còn nói thầm, mặt ông ta đâu có đen, mấy bà này đừng có nói bừa, nhớ năm đó ông ta cũng là thanh niên trẻ tuổi tuấn tú có tiếng ở làng trên xóm dưới đấy.

Nhưng mà con bé Phương Đường kia đúng thật là có ánh mắt không tồi, thôi, về sau phân cho cô ít công việc thôi, phân thêm cho Bạch An Kỳ kia làm, mỗi ngày chỉ biết nũng nịu, phải rèn luyện cải tạo thật tốt.

Phương Đường còn không biết, việc nhà nông tương lai của cô sắp chuyển cho Bạch An Kỳ. Lúc này cô đã trở về ký túc xá, ngồi ở trên giường mở thư ra. Trong đó có hai bức, một trang giấy là cha cô, hai trang giấy còn lại là của Phương Lan.

Trước tiên sẽ xem người cha luôn ra vẻ đạo mạo kia viết cái gì. Không khác gì Phương Đường đã đoán, ở trong thư cha cô chỉ trích cô một trận, nói cô không biết đại thể, không biết lý lẽ, còn nói cô ích kỷ, lòng dạ hẹp hòi, vì chút việc nhỏ xuống nông thôn như vậy mà buồn bực, không có cái nhìn đại cục.

Tràn đầy một tờ giấy viết thư, đều là những lời vô nghĩa, không một câu hỏi cô ở nông thôn có ăn được không, cũng không hỏi thân thể cô thế nào, cuộc sống có khổ hay không. Phương Đường cười lạnh không một tiếng động, không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào. Nếu mà người cha kia của cô đột nhiên quan tâm thì đó mới gọi là kinh ngạc.

Lại mở thư của Phương Lan ra, chữ viết rất đẹp, mở đầu cũng thăm hỏi vài câu, nói cô đã chịu khổ ở nông thôn rồi, hận không thể thay thế cô, …, Phương Đường thờ ơ, còn cảm thấy ghê tởm.

Người chị gái này của cô biết diễn kịch nhất, nói còn dễ nghe hơn cả hát, mặc kệ là ở trong nhà hay là ở bên ngoài, Phương Lan đều sẽ sắm vai chị cả ôn nhu hiền huệ, thành tích lại ưu tú, còn hiền lành hiểu lý lẽ như vậy. Phương Lan thành cô gái trẻ tuổi mẫu mực trong nhà máy sản xuất. Các bậc phụ huynh muốn dạy dỗ con gái nhà mình thì đều sẽ lấy Phương Lan làm ví dụ, để con gái có thể học tập những cái ưu tú của Phương Lan, ngàn vạn lần đừng học những cái xấu của học sinh kém như cô.

“Đường Đường, em chịu khổ ở nông thôn khiến lòng chị rất khó chịu, cơm cũng ăn không ngon, ngủ cũng đều không tốt, mỗi ngày đều lo lắng em ăn không nổi. Đều do thân thể chị không biết cố gắng, chỉ cần là thân thể chị tốt hơn một chút thì nên là chị xuống nông thôn.”

“Đường Đường, cuộc hôn nhân của em và Triệu Vỹ Kiệt đã được đặt ra, chúng ta là con gái, hôn nhân đều phải nghe cha mẹ, chắc chắn cha mẹ sẽ không hại chúng ta. Tuy rằng Triệu Vỹ Kiệt có diện mạo bình thường, nhưng gia thế của anh ta tốt, về sau chắc chắn nhà anh ta sẽ chuẩn bị một công việc tốt cho anh ta, công việc của em cũng có thể được sắp xếp tốt, tương lai em chính là con dâu của giám đốc nhà máy.

Khi đó thân phận địa vị đều không bình thường, là người có thể diện. Nói thật, chị đều rất hâm mộ em, nhưng chị không xinh đẹp như em nên chỉ có thể ghen tị với em thôi. Ha ha, chị chỉ nói đùa thôi, chị thật lòng hy vọng em và Triệu Vỹ Kiệt có thể sống tốt, còn chờ ăn kẹo mừng của các em nữa đấy.”

Phương Đường cười lạnh, da mặt cũng thật dày. Rõ ràng Phương Lan đã nhìn cô không vừa mắt, sao còn phải giả bộ chị em tình thâm làm gì?

Còn giả bộ hẳn ba năm, định lực này thật sự không bình thường, lòng dạ cũng đủ sâu.

Nếu hâm mộ cô như vậy, vì sao không tự gả cho Triệu Vỹ Kiệt đi?

Còn không phải là vì cô ta biết Triệu Vỹ Kiệt là kẻ có đức hạnh như thế nào nên lúc này mới không gả. Phương Lan cùng độ tuổi với Triệu Vỹ Kiệt, từ nhỏ đã ở nhà máy sản xuất, miễn cưỡng xem như là thanh mai trúc mã, chắc chắn hiểu biết đức hạnh của Triệu Vỹ Kiệt, cho nên mới không dám gả, mà lại đẩy cô tiến vào hố lửa.

Tim Phương Đường nhảy nhảy, nghĩ tới cái biện pháp tốt để trả thù Phương Lan, nếu hâm mộ cô như vậy thì cô đành tác hợp cho Phương Lan vậy.

Ha ha, cô thật đúng là em gái tốt.

Tinh thần Phương Đường lập tức tỉnh táo, vắt óc suy nghĩ phải thúc đẩy Triệu Vỹ Kiệt và Phương Lan như thế nào, biện pháp bình thường chắc chắn là không được, Phương Lan rất ranh ma, không dễ dàng cắn câu như vậy.

Suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nghĩ ra được, Phương Đường ảo não đấm đầu, cô quá ngu ngốc.

“Kiến nghị ký chủ đi tìm ‘boss lớn’ để thương lượng, có thể tăng tình cảm.” Hệ thống bỗng lên tiếng. Thật sự là nó không nhìn được, ‘boss lớn’ tuyệt đỉnh thông minh mà không biết lợi dụng, thật lãng phí tài nguyên.

Ánh mắt Phương Đường sáng lên, đúng vậy, Tang Mặc thông minh như vậy, chắc chắn có biện pháp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play